Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 328 - Chương 328: Nổ Chết Bọn Chúng

Chương 328: Nổ chết bọn chúng Chương 328: Nổ chết bọn chúng

Bát Địa Thỏ dọc theo sát rừng cây, chậm rãi bò về phía trước.

Trịnh Cẩu Tử và Thạch Kiên theo sát phía sau hắn khoảng cách nửa thước, hai người đều dè dặt, rất sợ sẽ tạo ra chút âm thanh nào.

Từ sau khi tiến vào trong núi Hoàng Long tiễu phỉ, Bát Địa Thỏ vẫn luôn hành động thám báo, hơn nữa làm cũng không tệ lắm.

Loại người tính cách như hắn bỏ vào đại binh đoàn quả thật không thích hợp, thế nhưng bỏ vào trong đội ngũ thám báo lại chính là như cá gặp nước, rất thuận tiện cho hắn phát huy.

"Phía trước chính là sào huyệt của Vương Tả Quải." Bát Địa Thỏ nhỏ giọng nói: "Thấy không, sơn động phía dưới, người của Vương Tả Quải khẳng định đang ở trong động đó."

Trịnh Cẩu Tử gật đầu: "Có thể thấy được vết tích có người hoạt động qua tại cửa động, hẳn là không sai."

"Gần đây khẳng định có thám báo của tặc quân." Thạch Kiên thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, đừng bị người ta bao vây."

Bát Địa Thỏ cười hắc hắc: "Có hai cái lỗ tai của ta ở đây, không cần lo lắng thám báo tặc quân."

Hắn vừa dứt lời, khi bò qua một cái hốc cây thì đột nhiên phát hiện trong hốc cây đó có một tặc binh đang ngủ, Bát Địa Thỏ bò qua bên người gã, khiến tặc binh kia giật mình tỉnh giấc, người đó trừng to đôi mắt nhập nhèm, nhìn Bát Địa Thỏ.

Bát Địa Thỏ cũng ngẩn ra nhìn hắn.

Ai cũng không ngờ, sẽ tao ngộ đột nhiên như vậy.

Sau ngẩn người trong giây lát, tặc binh kia há miệng muốn la to.

Thạch Kiên lại nhanh chóng lao về phía che miệng người đó lại, cầm một thanh đoản đao đâm vào cổ họng gã.

"Phù!"

Ba người nặng nề mà thở phào một hơi.

Thạch Kiên nói: "Xem đi, nếu như quân địch đang di động, cái lỗ tai của ngươi có thể nghe được, nhưng nếu quân địch ẩn núp không nhúc nhích, ngươi liền không nghe được, cẩn thận một chút đi."

Bát Địa Thỏ coi như một bài học, ngoan ngoãn gật đầu.

Thạch Kiên từ trên vách núi đá thò đầu ra, nhìn xuống toàn bộ sơn cốc, không bỏ xót điểm nào toàn bộ địa hình phụ cận sơn động giấu binh của Vương Tả Quải, cố gắng ghi nhớ, sau đó mới bắt đầu chậm rãi lui về phía sau: "Ta phải trở về phục mệnh với Hòa giáo viên, vẽ địa hình nơi này cho hắn xem."

Bát Địa Thỏ: "Ta tiếp tục ở lại chỗ này, giám thị Vương Tả Quải."

"Được!" Thạch Kiên: "Cẩu Tử đi cùng ngươi, các ngươi cẩn thận một chút."

Hắn chậm rãi lui về phía sau, bò sát đất một cách chậm rãi, sau khi rời khỏi một khoảng cách xa mới tăng tốc độ di chuyển, đi về hướng doanh trại trú binh của Trình Húc.

Bát Địa Thỏ nhìn trái, nhìn phải, tỉ mỉ nghiên cứu nửa ngày, sau đó đột nhiên đưa tay chỉ vào một cái khe đất bí mật.

"Cẩu Tử, ngươi xem cái khe kia."

Trịnh Cẩu Tử: "Sao thế?"

Bát Địa Thỏ: "Nếu như ta là Vương Tả Quải, dưới tình huống đột nhiên bị tập kích, bị lựu đạn nổ lung tung, khẳng định sẽ chui vào cái khe đó, khom lưng mà trốn. Đó là con đường đào sinh duy nhất có thể sau khi cửa cốc bị chắn."

Trịnh Cẩu Tử: "À ừ, vậy thì sao?"

Bát Địa Thỏ: "Vì vậy, chúng ta đương nhiên núp ở bên cạnh cái khe đó, chờ Vương Tả Quải chui vào tránh, sẽ ra tay giết chết hắn, chẳng phải là lập đại công rồi, hắc hắc."

Trịnh Cẩu Tử: "Này, đừng làm ẩu. Bên người Vương Tả Quải sẽ có hãn phỉ tâm phúc đi theo, hai người chúng ta đánh không lại đâu."

Bát Địa Thỏ: "Bản thỏ gia nhất kiếm quang hàn tứ thập châu, có thể địch vạn quân, lại sợ mấy tên hãn phỉ tâm phúc của hắn? Một kiếm một tên, không trượt phát nào."

Trịnh Cẩu Tử giơ lên nắm đấm to như cái bát: "Không cần chờ quân địch giết ngươi, ta sẽ đánh bẹp ngươi trước, dù sao thì chết trong tay ai không phải là chết?"

Ban đêm, ánh sao lờ mờ.

Trình Húc suất lĩnh dân đoàn, lén lút mò tới bên cạnh sơn cốc.

Vương Tả Quải vì tránh né quan binh đuổi bắt, sơn cốc lựa chọn này đương nhiên cực kỳ bí mật, nhưng nơi càng bí mật lại càng "đóng kín", sơn cốc chỉ có một cửa ra vào, cửa này còn mọc đầy cây mây, muốn từ bên ngoài phát hiện sơn cốc thật không dễ dàng.

Đám người Trình Húc nằm ở phía xa, cười hắc hắc quái dị: "Thấy mấy tên canh giữ ở cửa sơn cốc chưa? Mấy nỏ thủ qua đó, bắn vào cổ họng chúng, phải khiến chúng không thể phát ra âm thanh."

"Ném lựu binh, bò lên trên hai bên trái phải đỉnh núi, bắt đầu khai chiến thì ném loạn lựu đạn vào trong sơn cốc, khi người của chúng ta vào cốc thì ngừng ném lựu đạn, đừng làm nổ chết người mình."

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu vội vàng lĩnh mệnh, mỗi người dẫn theo 50 ném lựu binh, phân biệt bò lên trên hai bên đỉnh núi.

Trình Húc nói tiếp: "Vẫn là như cũ, sau khi vào cốc, hỏa súng binh bắn một loạt trước, đánh tán sĩ khí quân địch rồi, trường mâu đẩy mạnh về phía trước."

Mọi người: "Tuân lệnh!"

Lúc này Vương Tả Quải đang đắc ý.

Tin tức của hắn cũng không chậm, Kiến Nô nhập quan, hắn cũng đã nhận được tin tức tổng binh năm trấn bị rút đi, và đang ở trong sơn động ngửa mặt lên trời cười to.

"Tổng binh năm trấn đi rồi, khu vực tây bắc này chẳng phải để chúng ta có thể đi ngang rồi? Ha ha ha! Đợi lần tới ta đánh ra ngoài núi, còn có ai có thể ngăn cản ta?"

Miêu Mỹ bên cạnh thấp giọng nói: "Đại ca, bộ đội hỏa khí của Bạch gia bảo kia vẫn còn đang ở trong núi khắp nơi kiếm chuyện với chúng ta. Tam đệ và tứ đệ cũng bị chặn đánh hai đợt, tổn thất rất lớn."

Vương Tả Quải "phi" một tiếng: "Lũ khốn khiếp Bạch gia bảo, cũng không biết từ đâu làm ra nhiều hỏa khí như vậy, thực sự là phiền muốn chết. Cũng được, sau khi tổng binh năm trấn đi rồi, chúng ta không cần phải co đầu rút cổ ở trong núi nữa, dứt khoát trực tiếp hướng bắc, đi ra núi Hoàng Long, đến huyện Nghi Xuyên chơi một phen, không có tổng binh năm trấn, ai còn có thể làm khó dễ được ta?"

Miêu Mỹ cười to: "Đại ca nói rất phải, hỏa khí của Bạch gia bảo kia có lợi hại, còn có thể đuổi tới huyện Nghi Xuyên đánh chúng ta hay sao? Chúng ta không thể trêu vào, trốn là được rồi."

Vương Tả Quải: "Hừ! Chờ ta tại Nghi Xuyên thu thêm một số bộ hạ, người đông thế mạnh, sẽ trở lại thu thập lũ ngu xuẩn Bạch gia bảo này, đến lúc đó ta không tin chơi không chết hắn."

Hai người vừa mới nói xong câu đó, đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên tiếng hét thảm "a", âm thanh này rất vang dội, xuyên qua bầu trời đêm, vang vọng trong sơn cốc tối tăm đặc biệt chói tai.

Thì ra tặc binh giữ cửa sơn cốc bị bắn chết rồi, nhưng người bắn nỏ lệch một chút, không có thể trúng giữa cổ họng, làm cho tên kia kịp kêu thảm một tiếng.

Lần này thì chọc trúng ổ thổ phỉ rồi!

Người của hai bộ Phi Sơn Hổ và Đại Hồng Lang lập tức từ trong sơn động lao ra, người dẫn đầu chính là tứ đương gia Đại Hồng Lang, hắn giận dữ hét: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn không đi ra còn đỡ, trong sơn cốc trống trơn, ném lựu binh cũng sẽ không ném lung tung vào bãi đất trống, nhưng Phi Sơn Hổ và Đại Hồng Lang vừa đi ra, mục tiêu không phải có rồi sao?

Các ném lựu binh đã nằm xuống trên đỉnh núi từ lâu, lập tức vui vẻ mà đốt ngòi nổ rồi ném mạnh lựu đạn trong tay vào trong sơn cốc.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Tiếng nổ mạnh liên tục không ngừng mà vang lên.

Vừa nghe âm thanh này Phi Sơn Hổ và Đại Hồng Lang liền sợ mất mật, hai người cũng không phải lần đầu tiên bị thứ này nổ tung.

Quả thật là đã bị nổ ra kinh nghiệm, nghe được âm thanh này liền trước tiên nằm úp sấp xuống, sau đó gân cổ lên hét: "Người của Bạch gia bảo lại tới rồi, con mẹ nó, sao bọn chúng tìm được chúng ta? Rõ ràng chúng ta trốn bí mật như vậy mà?"

"Thám báo trên đỉnh núi hai bên đâu? Thám báo của chúng ta sao không phát hiện ra quân địch tới gần? Mẹ nó! Cứ đơn giản như vậy bị chiếm mất cao điểm rồi?"

"Con mẹ nó, chạy mau, bị nổ tung như vậy, chỉ có con đường chết thôi."

Bình Luận (0)
Comment