Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 329 - Chương 329: Chết Ở Trong Tay Người Như Vậy?

Chương 329: Chết ở trong tay người như vậy? Chương 329: Chết ở trong tay người như vậy?

Trong sơn cốc tràn ngập tiếng la hét kêu cha gọi mẹ.

Lưu khấu trong quân Vương Tả Quải từ lâu đã bị dân đoàn thôn Cao Gia nổ cho như chim sợ cành cong, trước đây tại địa hình bình thường bị nổ cũng sẽ quân lính tan rã, càng đừng nói lần này bị bao vây trong một tiểu sơn cốc.

Chiêu nổ tung này quá mức đáng sợ, bốn phía đều là vách núi, căn bản không thể đi lên, lựu đạn không ngừng rơi xuống, nở hoa trong đám người khắp nơi, cái này đổi là ai thì mới đỡ được?

Đến lúc này, Vương Tả Quải mới bắt đầu hối hận mình đóng quân tại một nơi tệ hại như vậy.

Hắn thật sự chưa từng học qua tri thức về hạ trại.

Võ quan cấp thấp nhất của quân Minh cũng sẽ không phạm phải sai lầm này, bởi vì chế độ võ cử của Minh triều, trước tiên là thi mảng quân lược phương diện như "quản lý","hạ trại", qua cửa quân lược mới có thể thi võ nghệ.

Chỉ biết võ nghệ không biết quân lược, cửa cũng không sờ tới được.

Nhưng loại người cửa cũng không sờ tới được như Vương Tả Quải lại có thể lãnh trên vạn đại quân, coi như hắn đạp trúng đầu ngọn gió của thời đại, con heo cũng có thể bay lên được.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Lựu đạn không ngừng nổ tung, xung quanh khắp nơi là tiếng kêu thảm thiết.

Miêu Mỹ khẩn trương: "Đại ca, làm sao bây giờ?"

Vương Tả Quải đánh trận mặc dù không được, nhưng chạy trốn lại là hảo thủ, trong nháy mắt đã nghĩ đến mình nên làm cái gì, liền rống lên: "Toàn quân xung phong, xông ra cửa cốc."

Sau khi rống hết mệnh lệnh này, lập tức nói với hãn phỉ thân tín bên cạnh: "Chúng ta lui về phía sau, một bên khác sơn cốc có một khe đất nhỏ, đi qua một sơn động nhỏ là có thể chạy ra ngoài cốc."

Bọn hãn phỉ thân tín lập tức hiểu ý, nhị đương gia Miêu Mỹ cũng đã hiểu, quay về bên ngoài hét lớn: "Tam đệ, tứ đệ, xông lên! Ra cửa cốc."

Lúc này Phi Sơn Hổ và Đại Hồng Lang cũng đã bị lựu đạn nổ cho choáng váng, nghe được mệnh lệnh, bộ não đơn giản thoáng suy nghĩ, đúng thật, hiện tại chỉ có lao ra cửa cốc là đường sống duy nhất. Hai người vội vàng quát lên với các thủ hạ tán loạn: "Đừng loạn nữa, hiện tại đường sống duy nhất chính là xông ra."

Phi Sơn Hổ, Đại Hồng Lang, lập tức dẫn người xông ra phía trước.

Đội ngũ của Miêu Mỹ và Vương Tả Quải cũng có lượng lớn tặc binh gia nhập, tập hợp lại cũng tới vài ngàn người, hướng về cửa cốc, bắt đầu xông ra.

Trình Húc đang chờ bọn chúng xông ra, ba trăm hỏa súng binh nhắm vào cửa cốc, chỉ một chữ: "Bắn!"

"Đoàng đoàng đoàng đoàng", tiếng hỏa súng vang lên liên tục không ngừng, hãn phỉ lao ra cửa cốc trong nháy mắt trúng đạn, xụi lơ ngã xuống.

Chúng xông ra như vậy, hoàn toàn không thể xông ra được.

Vương Tả Quải và Miêu Mỹ thừa dịp các bộ hạ xông ra cửa cốc, thu hút sự chú ý của dân đoàn, liền lén lút dẫn theo một trăm hãn phỉ lẻn đến một bên khác sơn cốc, chui vào khe đất, dán sát mặt đất bò qua một lỗ nhỏ, đi tới bên ngoài sơn cốc.

Tiếng nổ và tiếng súng bên này nghe đã nhỏ hơn nhiều.

Vương Tả Quải quay đầu lại nhìn về phía sau, trên vạn đại quân của mình cũng chỉ còn lại một trăm người, tam đệ tứ đệ cũng đã mất, chỉ có nhị đệ Miêu Mỹ đi theo, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng có thể trốn được một mạng so với cái gì cũng tốt hơn, còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi mà.

"Đợi lão tử đi Nghi Xuyên rồi, trùng chấn kỳ cổ, nhất định phải trở về báo thù, Bạch gia bảo, ngươi chờ cho lão tử."

Vương Tả Quải vừa mới nói xong câu đó, liền thấy từ phía sau cái cây phía trước có một cái đầu thò ra, chính là Bát Địa Thỏ, tay phải hắn vung một thanh trường kiếm lập loè ánh bạc, lớn tiếng nói: "Vương Tả Quải, ngươi muốn chạy đi đâu? Bản thỏ gia thần cơ diệu toán, đã sớm biết ngươi sẽ chạy trốn từ nơi này, ha ha ha, ngươi đi không nổi đâu."

Đối phương rõ ràng chỉ có một người, nhưng Vương Tả Quải cũng không cho là như vậy, hắn biết đối phương khẳng định đã mai phục rất nhiều người, bằng không thì không có khả năng nhảy ra chặn đường mình như vậy.

"Không xong, trúng mai phục rồi!"

Vương Tả Quải vội vàng quát: "Xông lên, xông hết lên, giết chết hắn."

Bọn hãn phỉ thân tín bên cạnh hắn cùng nhau xông lên.

Một trăm hãn phỉ xông tới mình, Bát Địa Thỏ lại không sợ chút nào, tay phải quơ trường kiếm, hét lớn: "Thiên! Thỏ! Đoạn! Bá! Kiếm!"

Người bên kia liền hoảng sợ, còn tưởng rằng hắn có tuyệt chiêu gì lấy một địch trăm chứ, lại thấy tay trái của Bát Địa Thỏ từ phía sau đưa ra, trên tay có một quả lựu đạn, ngòi nổ đang cháy.

Hắn ném lựu đạn về phía trước...

"Ầm!"

Một trăm hãn phỉ đang xông tới trong nháy mắt ngã xuống một loạt.

Người còn lại thật ra chỉ cần xông tới trước mấy chục bước là có thể loạn đao băm chết Bát Địa Thỏ rồi, nhưng chúng lại không chần chừ chút nào mà chạy ra hai bên, đồng thời lủi gấp, không thèm nhìn sang Vương Tả Quải cái nào.

Vương Tả Quải giật mình kinh hãi.

"Hiện tại chỉ còn lại hai tên." Bát Địa Thỏ cười hắc hắc quái dị: "Vương Tả Quải, Miêu Mỹ, hai tên các ngươi chỉ có một đường chết thôi, bản thỏ gia thu thập các ngươi không cần tốn nhiều sức."

Nói xong, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, xông tới hai người. Động tác không có chút do dự, bước tiến kiên định, ánh mắt hung ác, trường kiếm trên tay loé ngân quang, xem ra hắn không có chút do dự nào đối với chuyện lấy một địch hai.

Vương Tả Quải và Miêu Mỹ giật mình.

Hai người trong lòng sợ hãi: tên tự xưng thỏ gia này xem ra là một cao thủ, hai chúng ta cùng tiến lên, không khéo thật sự đánh không lại.

Trong nháy mắt quyết định số phận sinh tử.

Miêu Mỹ đột nhiên nhảy tới phía sau Vương Tả Quải, đạp một cái thật mạnh vào mông Vương Tả Quải, Vương Tả Quải trở tay không kịp ngã chúi dụi tới trước, vừa lúc té vào trước mặt Bát Địa Thỏ.

Một kiếm của Bát Địa Thỏ liền chém xuống, máu tươi bắn tung toé, nhiễm đầy mặt hắn.

Miêu Mỹ lại mượn cơ hội chạy như điên sang bên cạnh.

Đảo mắt đã bỏ chạy ra xa một hai trượng, mắt thấy Bát Địa Thỏ phía sau đã không đuổi kịp, Miêu Mỹ đang mừng, trước mặt lại thoắt cái một người nhảy ra, chính là Trịnh Cẩu Tử.

Hắn vung Yêu đao chém tới Miêu Mỹ.

Miêu Mỹ tiện tay một đao đánh trả, cheng một tiếng, Trịnh Cẩu Tử tuột Yêu đao khỏi tay, hắn sợ quá lăn liền vài vòng: "Thỏ gia, kẻ địch khó chơi, mau tới giúp ta."

Bát Địa Thỏ cười to: "Đối phó chỉ một tên Miêu Mỹ cũng không xong, Cẩu Tử ngươi kém xa quá, xem bản thỏ gia tới thu thập hắn."

Hắn bước dài đuổi tới, vung trường kiếm, chém tới sau lưng Miêu Mỹ một kiếm.

Miêu Mỹ thấy Bát Địa Thỏ tới cũng hoảng, người này vừa nhìn chính là cao thủ, chỉ sợ khó đối phó, Miêu Mỹ ta ngày hôm nay sợ phải nằm xuống chỗ này rồi, mặc kệ, liều mạng.

Hắn trở tay một đao nghênh đón trường kiếm của Bát Địa Thỏ, xuất đao đồng thời đã chuẩn bị sẵn hơn mười loại biến hóa, nghênh đón kiếm pháp biến hóa của đối phương.

Nào ngờ, không có biến hóa!

Bát Địa Thỏ căn bản không biết kiếm pháp, lấy đâu ra biến hóa?

"Cheng!"

Đao kiếm tương giao, trường kiếm của Bát Địa Thỏ tuột tay bay đi.

Miêu Mỹ thuận thế đạp một cái khiến Bát Địa Thỏ ngã ra đất.

"Tên này sao yếu thế? Con mẹ nó !" Miêu Mỹ giận dữ: "Sớm biết vậy ta sẽ không bán đứng đại ca rồi. Một trăm thủ hạ của đại ca cũng không cần phải trốn."

Trong lòng rất hối hận!

Nhưng lúc này hối hận cũng vô dụng, đành phải căm tức chém tới Bát Địa Thỏ một đao.

Một tiếng dây cung vang lên, Trịnh Cẩu Tử bắn qua một mũi tên.

Miêu Mỹ vội vàng nghiêng người tránh đi mũi tên, còn muốn giơ đao chém xuống lại thấy Bát Địa Thỏ bật dậy, nhảy ra rất xa, trốn vào trong một khe đất đằng xa, còn kéo theo Trịnh Cẩu Tử: "Chạy mau, tên này rất lợi hại, chúng ta đánh không lại."

Hai người trong nháy mắt trốn ra xa.

Miêu Mỹ hoành đao bốn phía, trong lòng mê man: bọn ta không ngờ lại thua trong tay một người như vậy?

Mà thôi! trốn đi!

Hắn bước vội bỏ chạy về hướng huyện Nghi Xuyên.

Bình Luận (0)
Comment