Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền đang đi theo Bạch Diên...
Bạch Diên đang đi bộ trong huyện Hợp Dương.
Tình huống hiện tại của huyện Hợp Dương phải nói cực kỳ tệ so với huyện Trừng Thành, ở đây không có Thiên Tôn làm mưa, cũng không có Thiên Tôn phát lương, trái lại có một Phiên Sơn Nguyệt khắp nơi đánh cướp giết người phóng hỏa báo hại lão bách tính, từ năm đầu Sùng Trinh vẫn kéo dài tới hiện tại, náo loạn tới gần hai năm.
Trong thời gian hai năm này, huyện Hợp Dương hầu như bị đả kích có tính hủy diệt.
Ba chữ sức sản xuất căn bản không cần nhắc tới, một nửa huyện rơi vào cảnh thối nát, thập thất cửu không, ven đường có thể thấy được xương trắng khắp nơi, chỉ có khu vực phía đông dựa vào bên bờ Hoàng Hà mới coi như có chút sinh cơ, phía tây giáp ranh huyện Trừng Thành thì gần như là tận thế.
Bạch Diên một đường đi tới, một đường cảm thán.
Lý Đạo Huyền một đường nhìn theo, cũng một đường cảm thán.
"Lần này sau khi thành lập liên hệ với huyện lệnh Hợp Dương, cũng nên giúp đỡ lão bách tính bên này rồi." Bạch Diên tự nhủ: "Lương Thế Hiền không tiện đứng ra, nhưng chúng ta đi con đường dân gian, lại rất thuận tiện."
Lý Đạo Huyền gật đầu, lời ấy không sai. Bạch Diên có thể có ý nghĩ này, có thể thấy được trên cách thức giải quyết vấn đề hắn đã bắt đầu đồng bộ với mình rồi.
Cho tới nay phương thức trợ giúp lão bách tính của Lý Đạo Huyền chính là vòng qua quan phủ, tự chủ trương, trừ phi gặp phải vị quan như Lương Thế Hiền, bằng không căn bản không muốn giao tiếp với người của quan phủ.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Minh đình là không thể cứu được, đại đế quốc này đã mục nát toàn thân, cạo cốt cũng không trị hết, càng đừng nói tu bổ gì.
Còn không bằng đạp đổ rồi lập lại.
Bạch Diên dọc theo quan đạo đất vàng đổ nát đi về hướng bắc. Một đường trải qua Vĩnh Ninh trang, Bắc Vĩnh Ninh trang, Dương thôn... Đi qua một vùng sơn lâm, đi một hồi lâu qua triền núi, phía trước chính là Tây Ngưu trang.
Đến nơi rồi, Lý Đạo Huyền và Bạch Diên mới biết vì sao Phiên Sơn Nguyệt lại lựa chọn đóng quân ở chỗ này.
Thì ra... phía bắc Tây Ngưu trang lại là núi Hoàng Long liên miên nguy nga.
Nơi này là góc phía đông nam núi Hoàng Long, Phiên Sơn Nguyệt đóng quân ở chỗ này, nếu có chút động tĩnh là có thể dẫn người chạy vào trong núi Hoàng Long, lại một lần nữa biến thành lưu khấu tiêu diêu tự tại.
Xem ra hắn cũng biết chuyện mình làm là dối trá, triều đình rất có khả năng sẽ lần nữa phái người tới tiêu diệt hắn, nếu như tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân không bị triệu hồi cần vương, lúc này Phiên Sơn Nguyệt hẳn là đã trốn vào núi Hoàng Long rồi.
Bạch Diên hừ hừ hai tiếng: "Trên đường tới đây, ta còn lo lắng không tìm được nơi bắn lén hắn, kết quả tên này rúc ở dưới chân núi Hoàng Long, ha ha ha, lại cho ta một điểm bắn lén tuyệt hảo, đi, lên núi Hoàng Long."
Hắn dẫn theo gia đinh đi nửa vòng, chui vào trong núi Hoàng Long, tiếp đó bò lên trên lưng chừng núi, trốn vào trong một đống đá, từ trên cao nhìn xuống Tây Ngưu trang dưới chân núi, cười hắc hắc nói: "Được rồi, từ giờ trở đi, chính là chậm rãi đợi cơ hội."
Hắn mở hộp gỗ sau lưng ra, hai tay lấy ra một cây Toại phát điểu súng thật dài từ bên trong, vừa thuần thục bắt đầu nạp đạn, vừa cười nói: "Là lúc biểu diễn xạ thuật chân chính rồi."
Hai tên gia đinh mà huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển phái tới dẫn đường cho hắn vẻ mặt nghi hoặc nhìn Bạch Diên, trong lòng thầm nghĩ: đây là điểu súng à? Mặc dù tên gọi điểu súng, cũng thường hay có người nói khoác thứ này có thể bắn rơi chim bay, nhưng người đôi chút hiểu biết về nó đều biết, độ chính xác của thứ này phải nói vô cùng thê thảm.
Chẳng lẽ Bạch tiên sinh dự định dùng cái này ám sát Phiên Sơn Nguyệt?
Hai tên gia đinh liếc nhìn xuống Tây Ngưu trang phía dưới sườn núi, quá xa, khoảng cách này sao có thể bắn trúng được? Không được, việc này phải trở lại thông báo cho lão gia.
Hai gia đinh bèn ôm quyền: "Bạch tiên sinh, chúng tôi đưa ngài đến nơi rồi, nên phải trở về phục mệnh với lão gia."
Bạch Diên phất tay: "Đi đi, bảo Phùng đại nhân chờ tin tức tốt."
Hai gia đinh làm vẻ mặt cổ quái, nghĩ thầm: đợi được tin tức tốt mới là lạ.
Từ biệt Bạch Diên, hai người nhanh chóng xuống núi, vòng qua Tây Ngưu trang và chạy tới trên sườn núi bên kia, Phùng Tuyển trong bộ thường phục cũng đã đi tới một bên sườn núi, nhìn thấy hai gia đinh trở về, Phùng Tuyển vội hỏi: "Thế nào? Bạch tiên sinh dự định thu thập Phiên Sơn Nguyệt thế nào?"
Hai gia đinh vẻ mặt xấu hổ nói: "Bạch tiên sinh lấy ra một cây điểu súng, tựa hồ là dự định từ trên núi Hoàng Long một phát bắn chết Phiên Sơn Nguyệt."
Vẻ mặt Phùng Tuyển trong nháy mắt trở nên cực kỳ đặc sắc, là cái loại vẻ mặt "điều này sao có thể".
"Lão gia, máu mũi... máu mũi của ngài..." Một gia đinh vội la lên.
Phùng Tuyển đưa tay vuốt mũi một cái, máu mũi liền vẽ ra một đường hướng xuống dưới, hắn nóng nảy: "Với độ chính xác của điểu súng sao có thể làm được? Hắn làm như vậy sẽ chỉ rút dây động rừng, vạn nhất Phiên Sơn Nguyệt đoán được là chúng ta muốn thu thập hắn, chẳng phải là càng thêm nổi loạn hơn sao? Đánh vào huyện thành cũng có thể."
Hai gia đinh xấu hổ: "Trông bộ dạng của Bạch tiên sinh hình như đã định liệu trước rồi."
Phùng Tuyển: "Làm bậy rồi! Căn bản không thể làm được, không xong rồi, mau dẫn bản quan đi tìm hắn, bản quan muốn ngăn cản hành động vô ích của hắn."
Đúng lúc này...
Đại môn Tây Ngưu trang mở ra, Phiên Sơn Nguyệt cưỡi trên một con ngựa cao to, dương dương đắc ý đi ra, bên cạnh còn có một đám người, kè kè hai bên, thái độ rất phách lối.
Phiên Sơn Nguyệt mặc Sơn Văn giáp, mà nhóm hãn phỉ đi bên cạnh hắn vẫn mặc y phục lung tung không thống nhất, giơ một lá cờ, phía trên viết một chữ "Trịnh" rất to, góc dưới bên phải còn có một hàng chữ nhỏ "thủ bị Hợp Dương".
Thì ra, tên này tên thật là "Trịnh Phàm Nguyệt", trước đây là lưu khấu, tên đương nhiên không thể nói, nhưng sau khi tiếp nhận triều đình chiêu an, tên có thể lộ ra rồi.
Trước đây đánh cướp lão bách tính còn phải bị dân đoàn ngăn cản, hiện tại lấy thân phận võ quan triều đình đi cướp, dân đoàn cũng không dám động thủ nữa, các hương thân phú hộ chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên tài sản, quả nhiên là rất sung sướng.
Phiên Sơn Nguyệt dương dương đắc ý: "Quân bay, ngày hôm nay đi cướp ở đâu?"
Một tên tâm phúc cười nói: "Trương viên ngoại của Hạ trang, trước đây thường hay tổ chức dân đoàn đối nghịch với chúng ta, trước khi chúng ta được chiêu an đã đánh qua vài trận với chúng ta, cái tên đáng ghét này, ngày hôm nay phải đi gõ hắn một cái."
Phiên Sơn Nguyệt cười to: "Thế thì hay lắm."
Nói đến đây, đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống: "Được rồi, bảo các ngươi hỏi thăm tin tức của Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, các ngươi có nghe được chưa? Lão tử còn chưa quên mối thù của lão nhị và lão tam đâu. Hiện tại đã có thân phận quan viên triều đình, giết một kẻ buôn muối lậu như cô ta, chính là danh chính ngôn thuận."
Thủ hạ tâm phúc nói: "Nghe được rồi, gần đây Hình Hồng Lang thường hay hoạt động giữa Tây An và huyện Trừng Thành."
Phiên Sơn Nguyệt "hừ" một tiếng: "Trừng Thành? Lão tử ghét nhất chính là Trừng Thành, ngày nào đó chúng ta lén cởi tấm da này, lén tiến vào Trừng Thành, cướp một lần cho thống khoái..."
Hắn vừa dứt lời.
Trên sườn núi phía xa đột nhiên vang lên một tiếng "đoàng", có khói trắng lượn lờ bay lên.
Âm thanh rất to!
Thế nhưng chỉ nghe được âm thanh, lại không thấy có người ngã xuống.
Phiên Sơn Nguyệt và đám hãn phỉ dưới trướng cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh: "Ơ, đó giống như là tiếng hỏa súng? Bên kia có chuyện gì thế?"