Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 331 - Chương 331: Chính Là Loằng Ngoằng Như Thế

Chương 331: Chính là loằng ngoằng như thế Chương 331: Chính là loằng ngoằng như thế

Trong nháy mắt nghe được âm thanh của hỏa súng, Phùng Tuyển liền thầm la lên không ổn rồi: không xong, người này thật sự dùng hoả súng.

Trên sườn núi xa xa khói trắng lượn lờ, rất rõ ràng, Bạch Diên đã khai hoả ở đó.

Thế nhưng Phùng Tuyển nhìn Tây Ngưu trang phía trước, Phiên Sơn Nguyệt đang ngồi trên lưng ngựa lại chả bị chó gì hết.

Với khoảng cách này hoả súng bắn trúng thế nào được?

Bạch Diên thật đúng là không bắn trúng.

Một phát súng này của hắn mặc dù ngắm rất kỹ, nhưng vẫn bị lệch, đạn bay qua cách đỉnh đầu Phiên Sơn Nguyệt ít nhất hai tấc.

Không chỉ không bắn trúng Phiên Sơn Nguyệt, cũng không bắn trúng hãn phỉ bên cạnh hắn.

Bởi vì Phiên Sơn Nguyệt cưỡi con ngựa cao to, đạn trực tiếp xẹt qua đỉnh đầu đám hãn phỉ, cho nên ai cũng không trúng đạn, thậm chí không ai thấy có đạn bay qua.

Phiên Sơn Nguyệt và đám thủ hạ của hắn cũng không ai hoảng hốt, cả đám còn quay đầu nhìn về hướng Bạch Diên ẩn thân, thậm chí không nghĩ tới có người sẽ ở khoảng cách này ám sát mình.

Phiên Sơn Nguyệt vung roi ngựa lên, chỉ vào nơi bốc khói trắng trên sường núi: "Hai người qua đó xem ở đó đang có trò gì? Ta nghe âm thanh đó hình như là của hỏa súng, đi xem coi ai rảnh rỗi như thế ở trên núi bắn súng lung tung."

Một hãn phỉ cười nói: "Không phải là vị huynh đệ nào đó của chúng ta chứ, nhặt được một cây Tam nhãn thần súng của quan phủ rồi nghịch trên đó?"

Phiên Sơn Nguyệt cười: "Nếu như vậy càng không thể để hắn nghịch tiếp tục, phải nên cầm tới đưa cho lão tử chơi."

Mọi người cười ha ha: "Đúng vậy, có thứ tốt, phải đưa cho lão đại chơi trước."

Khi bọn chúng trò chuyện đến đây, thời gian 30 lần chớp mắt đã tới.

Bạch Diên đã nạp đạn xong.

Xoát một cái giơ hỏa súng lên, lần thứ hai nhắm vào Phiên Sơn Nguyệt.

Phùng Tuyển bên kia đang vội, bèn quát gia đinh: "Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi ngăn cản Bạch tiên sinh, bảo hắn đừng làm loạn nữa, như vậy là không có khả năng giết được Phiên Sơn Nguyệt, hiện tại Phiên Sơn Nguyệt còn chưa có cảnh giác, nếu khiến hắn cảnh giác rồi, sẽ phiền phức..."

"Đoàng!"

Tiếng súng thứ hai vang lên.

Giữa mặt Phiên Sơn Nguyệt đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, không kịp hừ một tiếng liền từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, làm bụi đất bay tung toé.

Đám hãn phỉ vừa thấy vậy, nhất thời kinh hãi: "Lão đại! Lão đại!"

"Có người ám toán lão đại rồi!"

Đến lúc này, lũ ngu xuẩn không hề có tính cảnh giác nào mới biết người chơi hoả súng trên sườn núi là tới ám sát Phiên Sơn Nguyệt.

Phùng Tuyển mừng rỡ: "Ha ha ha ha, trúng rồi! Trúng rồi! Bạch tiên sinh hảo súng pháp."

Gia đinh bên cạnh cũng mừng rỡ: "Lão gia, máu mũi, máu mũi."

Phùng Tuyển hưng phấn đến mức máu mũi tuôn ra, nhưng lần này hắn cũng lười đi lau, chỉ giậm chân cười như điên: "Ha ha ha, trúng rồi, đồ chó chết Phiên Sơn Nguyệt cuối cùng bị thu thập rồi, ha ha ha ha."

Gia đinh toát mồ hôi: "Lão gia, máu mũi của ngài, phun như suối kìa."

Phùng Tuyển: "Ơ, thật không? Nhiều như vậy sao? Ôi trời... Thảo nào bản quan cảm giác choáng váng..." Nói xong gục về phía sau.

"Lão gia! Lão gia!" Mấy gia đinh vội vàng đỡ lấy Phùng Tuyển, khiêng hắn lên rồi bỏ chạy.

Phùng Tuyển: "Mau truyền mệnh lệnh của bản quan, gọi dân đoàn của mấy thôn trang bên cạnh qua đây, thừa dịp Phiên Sơn Nguyệt đã chết, lũ tặc vô thủ, nhân cơ hội tiêu diệt toàn bộ đám người này, đầu choáng quá..."

Bọn gia đinh vội: "Lão gia đừng kích động nữa, mau bình phục tâm tình."

Bên kia...

Bạch Diên một thương đắc thủ, mặc dù đã giết Phiên Sơn Nguyệt nhưng cũng không phải rất thoả mãn, lắc đầu: "Phát súng thứ hai mới trúng, ôi, môn Xạ này, phải gạch bỏ một nửa thôi."

Gia đinh: "Lão gia, chạy mau, thủ hạ của Phiên Sơn Nguyệt xông tới rồi."

Nơi hắn tập kích Phiên Sơn Nguyệt cách cửa Tây Ngưu trang chỉ có hơn 200 bước, một khi bộ hạ của Phiên Sơn Nguyệt xông qua, vậy thì sẽ khá nguy hiểm.

Cũng may cự ly theo đường thẳng mặc dù gần, đối phương còn phải bò lên sườn núi mới có thể tới chỗ hắn.

Địa hình tựa như Song Khánh, từ nhà ga Lý Tử Bá đi đến Văn Sang hai xưởng, dùng Gaode map hướng dẫn chỉ cách có 190 mét, nhưng đi đường thì phải 40 phút, chính là loằng ngoằng như thế.

Người của Phiên Sơn Nguyệt đã bắt đầu leo núi.

Bạch Diên trên sườn núi lại tuyệt không hoảng, hắn thu hồi hỏa súng rồi đứng dậy, bạch y thướt tha, đem hai chữ trang bức phát huy tới cực điểm, mới tiêu sái xoay người: "Chúng ta đi!"

Hắn vừa mới xoay người lại, liền nghe được phía sau có tiếng dây cung chấn động vang lên, không biết bao nhiêu tặc tử, ở dưới sườn núi kéo cung cài tên, bắn loạn về hướng Bạch Diên.

Lần này không dám trang bức nữa, Bạch Diên liền chạy ba chân bốn cẳng, bọn gia đinh phía sau lấy ra thuẫn bài bảo vệ hắn, chạy như điên về trong núi Hoàng Long.

Lý Đạo Huyền nhìn cũng buồn cười, cũng không thể để cho người tí hon nhà mình bị thương, bèn vươn tay, ở phía sau Bạch Diên giúp hắn ngăn cản tên.

Tặc tử lập tức phát hiện, tên chúng bắn về hướng Bạch Diên tựa như bắn trúng một bức tường vô hình, ở giữa không trung vô lực rơi xuống, lại không tổn thương đến một sợi lông của Bạch Diên.

Lũ tặc kinh hãi, cùng nhau la toáng lên: "Đã xảy ra cái gì? Tên bắn không trúng người đó, trời ạ, tên kia khẳng định là một yêu quái."

Thấy yêu quái bạch y kia đã rút vào trong núi Hoàng Long, lũ tặc không dám đuổi theo, vội vàng lui về, sau đó vây quanh thi thể của Phiên Sơn Nguyệt, cả đám mù mờ, không biết phải nên làm gì.

Đang hoang mang, đột nhiên nghe được tiếng la hét như sấm dậy.

Trương viên ngoại của Hạ trang, Lý thôn trưởng của thôn Nam Thái, Dương Đại Tráng của Dương thôn...

Người của mấy dân đoàn cùng nhau bao vây tới.

Phía sau dân đoàn, huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển tự mình áp trận, hai đường máu mũi, tựa như hai con hồng long, hắn dùng tay chấm máu mũi vẽ cho vẻ mặt mình trở nên hung ác, lớn tiếng nói: "Lũ tặc tử các ngươi, ức hiếp lương dân, hôm nay sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn."

Thủ hạ của Phiên Sơn Nguyệt hốt hoảng, vội vàng biện giải: "Chúng tôi đã được chiêu an, hiện tại cũng là mệnh quan triều đình, các ngươi dám?"

Phùng Tuyển lớn tiếng nói: "Bản quan có cái gì không dám? Tuần phủ đại nhân có lệnh, các ngươi là phản quân, lấy thủ cấp của các ngươi đi Tây An thị chúng có thưởng, mọi người, lên."

Tuần kiểm Hợp Dương, gia đinh Phùng gia, nha dịch, bang nhàn, dân đoàn, còn có rất nhiều lão bách tính đã bị Phiên Sơn Nguyệt tai họa hơn một năm cùng nhau xông lên.

Đã không còn Phiên Sơn Nguyệt thống lĩnh, bọn tặc tử quân tâm đã mất, căn bản không có ý giao chiến, bị dân đoàn sở hữu ưu thế nhân số bao vây, lập tức quân lính tan rã. Lão bách tính bình thường bị chúng đánh cướp khi dễ, hiện tại báo thù là tuyệt không nương tay, cuốc không ngừng bổ vào đầu bọn tặc tử.

Không mất bao lâu, đội ngũ Phiên Sơn Nguyệt liền toàn quân bị diệt, bị giết không sót một tên.

Không có ngộ sát!

Bởi vì những người lòng còn thiện niệm, từ lần trước "về quê" đã trở về quê cũ, bắt đầu lại cuộc sống làm nông dân, hiện tại còn đi theo Phiên Sơn Nguyệt không có ai là người tốt, chết cũng là đáng đời.

Trên bầu trời Lý Đạo Huyền nhìn cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng thay cho các lão bách tính Hợp Dương, rất tốt, tặc khấu náo loạn huyện Hợp Dương đã hơn một năm lần này rốt cuộc dẹp yên rồi, giờ là lúc bắt đầu kiến thiết, phát triển kinh tế.

Bình Luận (0)
Comment