Ngục giam mở rộng, nơi ban đầu đã không còn dùng được.
Nhưng lúc này tầm nhìn của Lý Đạo Huyền lại mở rộng không ít, đã có thể thấy được một phần nhỏ của núi Hoàng Long rồi, liền dứt khoát xây dựng ngục giam mới ở trong núi Hoàng Long vậy.
Hơn 7000 tù binh được Trình Húc áp giải đi tới một sơn cốc trong núi Hoàng Long, vừa nhìn xuống sơn cốc phía dưới, bọn tù binh liền sắc mặt khó coi.
Sơn cốc này, không phải giống với sơn cốc họ bị dân đoàn đánh bại hay sao? Chẳng qua cửa ra có tới hai nơi mà thôi.
Nghĩ tới lựa chọn đóng quân ở trong cốc thế này, thật là ngu xuẩn hết nói.
Trình Húc lớn tiếng nói: "Mọi người xem cho kỹ đi, Thiên Tôn muốn biến sơn cốc này thành nhà tù của các ngươi. Mở to mắt ra mà xem, cái gì gọi là thiên uy."
Bọn tù binh cảm thấy mù mờ khó hiểu.
Đúng lúc này, hai bàn tay khổng lồ màu vàng từ trên bầu trời duỗi xuống...
Phía trên còn toả ra ánh sáng đủ mọi màu sắc.
Trong nháy mắt khi thứ này xuất hiện, không ít tù binh sợ hãi trực tiếp ngất đi.
Trước đây Lý Đạo Huyền đối với lão bách tính của huyện thành Trừng Thành có thể nói là dịu dàng, trước khi chưa có làm nền, tuyệt đối không đưa tay hù doạ người khác, thế nhưng đối với những tù binh này thì lại không như vậy.
Muốn chính là hù dọa bọn họ!
Phải cho họ sợ hãi để sau này không dám làm loạn, mới có thể tiết kiệm không ít tâm sức, để tránh khi người tí hon nhà mình quản lý bọn người kia sẽ bị họ làm tổn thương.
Bàn tay khổng lồ cầm lên một tảng đá rất to, ầm một tiếng, đập xuống một cửa ra sơn cốc, khoá kín cửa cốc đó, tiếp theo lại xoát xoát đào ra một cái hố to, rồi ào ào một dòng thiên hà chảy xuống, đổ đầy nước vào hố to đó, biến thành một hồ nước.
Hơn 7000 tù binh sợ hãi mặt không còn chút máu, đây là thần uy gì? Dời núi lấp biển sao?
Bàn tay khổng lồ lại cầm lên một tảng đá to cùng lượng lớn phù sa, ầm ầm lại chặn kín một cửa cốc, chẳng mấy chốc, mấy cửa ra trong sơn cốc đều bị chặn kín, chỉ để lại một cửa ra nhỏ rất hẹp.
Tiếp theo bàn tay khổng lồ lại từ trên bầu trời thả xuống một cánh cửa siêu to, ầm một tiếng lắp vào cửa ra nhỏ kia, cả sơn cốc liền biến thành một nhà tù khổng lồ đóng kín.
Bàn tay cuối cùng còn đặt xuống hai thành bảo nhỏ, đặt ở hai bên cánh cửa.
"Vào đi! Thời gian mấy năm về sau, các ngươi sẽ phải sống ở trong này."
Các phạm nhân kinh sợ, ngoan ngoãn chui vào sơn cốc.
Lão Nam Phong dẫn theo hơn 600 phạm nhân biên quân cũng đi vào theo, xen lẫn với hơn 7000 người kia. Đây thật ra là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng Lão Nam Phong lại tuyệt không sợ, trái lại cảm giác rất hưng phấn.
Trên mặt nở nụ cười cổ quái: bọn người kia tốt nhất là loạn một chút, lão tử ra tay quật ngã mấy tên cầm đầu là lập công rồi, vậy có thể sớm ra tù, các ngươi càng không tuân thủ quy củ, lão tử ra tù càng nhanh, ha ha ha ha.
Lý Đạo Huyền nhìn số người này ngoan ngoãn bị giam vào trong sơn cốc, lại nhìn khu vực núi Hoàng Long trước mắt mình có thể thấy được, trong lòng cũng thầm tính toán lại.
Địa giới núi Hoàng Long là một nơi tốt!
Núi cao rừng sâu, hơn nữa bốn phương thông suốt.
Ra khỏi núi, hướng tây chính là huyện Lạc Xuyên, hướng bắc là huyện Nghi Xuyên, hướng đông là Hàn Thành, hướng nam thì có thể thông hướng huyện Bạch Thủy, huyện Trừng Thành, huyện Hợp Dương...
Khu vực tốt như vậy, nếu không lấy đó làm căn cứ cách mạng thì thật sự có chút không sáng suốt. Hiện tại vấn đề duy nhất chính là tầm nhìn của mình còn chưa thể bao trùm toàn bộ núi Hoàng Long, chỉ có thể nhìn thấy một khu vực nhỏ phía nam núi Hoàng Long.
Nhưng khu vực nhỏ cũng coi như có thể bắt đầu thành lập căn cứ cách mạng rồi.
Vừa lúc có hơn 7000 phạm nhân này, để cho họ ở trong núi liều mạng đào móc, xây dựng nên căn cứ địa.
Y ấn vào thôn Cao Gia chuyển tầm nhìn trở lại, bảo Cao Nhất Diệp thông báo cho Tam Thập Nhị đưa ra quy hoạch tỉ mỉ một chút...
Đúng lúc này, một đội ngũ từ phía đông tiến vào thôn Cao Gia.
Lý Đạo Huyền "ơ" một tiếng, chuyển sự chú ý qua đó, đội người đó không ngờ nhìn hơi quen mắt, người dẫn đầu mặc quan phục huyện lệnh, hình như đã gặp qua ở đâu.
Tỉ mỉ nghĩ lại, huyện lệnh Hợp Dương, Phùng Tuyển!
Phùng Tuyển dẫn theo một đại đội, còn mang theo thủ cấp của Phiên Sơn Nguyệt, tiến vào huyện Trừng Thành từ thôn Trịnh Gia, hắn dự định đi qua huyện Trừng Thành, đi Tây An báo cáo công tác với tuần phủ đại nhân.
Không nghĩ tới sau khi tiến vào huyện Trừng Thành, dọc đường đi tới, không ngờ khắp nơi là cây cối mọc um tùm, ruộng đất khắp nơi trồng hoa mầu và hoa dại cỏ dại, thoạt nhìn không bị ảnh hưởng chút nào của nạn hạn hán.
Khi đi tới thôn Cao Gia càng thấy được một thôn lớn phồn hoa náo nhiệt, khiến hắn giật mình không nhẹ, nhất thời không biết nói gì, chỉ có máu mũi lặng yên chảy xuống.
Đang lúc bàng hoàng lại nhìn thấy một người quen ở thôn Cao Gia, hắn vội vàng lớn tiếng chào hỏi: "Bạch tiên sinh, ôi trời, đây không phải Bạch tiên sinh sao? Thật tốt quá, có thể được gặp Bạch tiên sinh ở đây thật sự là tốt quá."
Phùng Tuyển liền chạy vèo tới trước mặt Bạch Diên: "Mấy ngày trước, Bạch tiên sinh giúp ta tiêu diệt đám người Phiên Sơn Nguyệt, ngươi coi..." Hắn giơ lên cái hộp chứa thủ cấp của Phiên Sơn Nguyệt, cười nói: "Huyện Hợp Dương rốt cuộc bình định được tên quan này rồi, bản quan đang định đi Tây An một chuyến, tự mình đưa thủ cấp của người này đến tận tay tuần phủ đại nhân."
Bạch Diên mỉm cười: "Có thể giúp được Phùng đại nhân, là vinh hạnh của tại hạ."
Phùng Tuyển nhìn trái phải trước sau một vòng: "Thôn này..."
Bạch Diên cười nói: "Đây là thôn Cao Gia, cho tới nay vẫn luôn nhận được Đạo Huyền Thiên Tôn che chở, các lão bách tính an cư lạc nghiệp, sống rất vui vẻ ở chỗ này. Phùng đại nhân yên tâm, huyện Hợp Dương của ngươi bên đó rất nhanh cũng sẽ nhận được đãi ngộ như thế."
Phùng Tuyển đực mặt ra, không hiểu hắn đang nói gì.
Đúng lúc này, Cao Nhất Diệp vừa mới tham gia tế điện xong, còn mặc một bộ bạch y đi tới trước mặt hai người.
Bạch Diên vừa nhìn thấy thánh nữ tới, biết khẳng định là Thiên Tôn có lời muốn nói, vội vàng hành lễ với Cao Nhất Diệp rồi lui qua một bên, nhường lại Cao Nhất Diệp đứng ở chủ vị, đối diện với Phùng Tuyển.
Phùng Tuyển không rõ cho lắm, Bạch tiên sinh lui qua một bên để một nữ nhân tới nói chuyện với ta là có ý gì?
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Xin chào Phùng đại nhân, tiểu nữ tử Cao Nhất Diệp, là đại phu nhân của danh môn vọng tộc Lý thị nơi đây."
Phùng Tuyển liếc mắt nhìn gia bảo đằng xa, liền hiểu ngay: "Phu nhân không biết có gì chỉ bảo?"
Cao Nhất Diệp: "Lý lão gia nhà ta muốn hỏi ngài một việc, huyện Hợp Dương nằm sát bên Hoàng Hà, có phải có một bến tàu nổi tiếng, tên là bến tàu Hiệp Xuyên đúng không?"
Phùng Tuyển gật đầu: "Quả thật có bến tàu này! Là một trong các bến tàu quan trọng nhất của huyện Hợp Dương chúng tôi thông thương với bên ngoài. Khi mùa màng tốt, thương thuyền các nơi tụ tập tại bến tàu Hiệp Xuyên, giao dịch đủ loại hàng hóa."
Nghe đến đó, Lý Đạo Huyền không khỏi mừng rỡ: quả nhiên, huyện Hợp Dương có bến tàu Hiệp Xuyên, thật tốt quá! Đáng tiếc tầm nhìn hiện tại của ta chỉ có thể nhìn thấy một nửa huyện Hợp Dương, mà bến tàu ở ngoài cùng phía đông, tạm thời còn chưa nhìn thấy, nhưng chỉ cần tăng lên chỉ số cứu vớt, ta có thể đưa tay vào Hoàng Hà rồi, đến lúc đó... Hắc hắc."
Trong đầu y đã có rất nhiều thuyền nhựa đang trôi lềnh bềnh trên Hoàng Hà.