Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 334 - Chương 334: Trước Tiên Làm Ra Thuyền

Chương 334: Trước tiên làm ra thuyền Chương 334: Trước tiên làm ra thuyền

Trong đầu Lý Đạo Huyền toàn là hình ảnh người tí hon lái thuyền, đang nghĩ vui vẻ thì nghe được Phùng Tuyển lắc đầu than thở: "Mặc dù chỗ chúng tôi có bến tàu Hiệp Xuyên, nhưng gần một năm nay, bến tàu Hiệp Xuyên gần như bỏ hoang rồi."

Lý Đạo Huyền ngạc nhiên: "Bỏ hoang? Có một bến tàu như thế, các thương nhân hẳn sẽ nắm lấy cơ hội, từ nơi Giang Nam giàu có và đông đúc vận chuyển lương thực qua đây bán mới đúng, bán một thuyền chẳng phải có thể kiếm được một khoản tiền lớn rồi sao? Vì sao lại bỏ hoang."

Cao Nhất Diệp cũng cảm thấy hiếu kỳ, vội vàng thuật lại.

Phùng Tuyển than thở: "Phu nhân có điều không biết, năm ngoái tuần phủ Thiểm Tây vẫn là Hồ Đình Yến, tuần phủ Duyên Tuy vẫn là Võ Chi Vọng, hai người tấu lên trên lưu khấu làm loạn, tiếp theo Võ Chi Vọng bệnh chết, Hồ Đình Yến bị cách chức, hoàng thượng bổ nhiệm Dương Hạc tới làm tam biên tổng đốc, đồng thời trong lúc đó... Triều đình hạ lệnh không cho phép vận lương nhập Thiểm, bởi vậy, các thương nhân cũng không tới nữa, ngoại trừ lương thực, hiện tại hàng hoá khác đều không ai cần, như vậy, bến tàu Hiệp Xuyên đã rất lâu rồi không có thương thuyền qua lại."

Lý Đạo Huyền: "Mẹ nó!"

Cao Nhất Diệp cũng kinh ngạc, không đợi Lý Đạo Huyền lên tiếng, nàng liền không đợi được mà hỏi: "Vì sao? Rõ ràng đang hạn hán, vì sao triều đình không cho phép lương thực nhập Thiểm?"

Phùng Tuyển than thở: "Phòng khấu!"

Cao Nhất Diệp: "Phòng khấu thì có quan hệ gì với không cho phép vận lương nhập Thiểm?"

Phùng Tuyển nói: "Lương thực nhập Thiểm, sẽ được chia ra bán đến tay các lão bách tính, thế nhưng lập tức lão bách tính sẽ bị lưu khấu cướp đoạt, cuối cùng những lương thực này sẽ rơi vào trong tay lưu khấu, chỉ bổ cho lưu khấu, cho bọn chúng ăn rồi sẽ có sức lực tạo phản."

Hắn thấy vẻ mặt của Cao Nhất Diệp và Bạch Diên đều rất khó coi, vội vàng giải thích: "Đây là... người bên trên nói, không phải là bản quan nói. Quan viên thân tại Thiểm Tây như bản quan, đương nhiên rõ ràng đây là đầu bị ván cửa của hoàng cung kẹp mới có thể nghĩ ra."

Lý Đạo Huyền cùng Cao Nhất Diệp câm nín.

Hai người nhất thời không nói gì.

Ngược lại là Bạch Diên nhìn quen thao tác bẩn thỉu của triều đình nên hiện tại cũng có vẻ không giật mình, nhún vai nói: "Chỉ cần lưu khấu không cướp được lương thực sẽ chết đói hết, sẽ không tạo phản, rất hợp logic, bội phục bội phục."

Phùng Tuyển cười khổ: "Đây không phải chuyện một quan thất phẩm tép riu như bản quan có thể giải quyết được, hai vị chê cười rồi."

Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Huyện Hợp Dương, phải giúp!"

Y đã lên tiếng, đương nhiên Cao Nhất Diệp hiểu ngay: "Phùng đại nhân, thôn Cao Gia chúng tôi sẽ không để ý xuất ra một phần sức lực cứu tế lão bách tính của huyện Hợp Dương."

Vừa nghe lời này, Phùng Tuyển nhất thời mừng rỡ: "Thật chứ?"

Cao Nhất Diệp: "Ồ, máu mũi? Phùng đại nhân, ngài đột nhiên chảy máu mũi rồi kìa."

Phùng Tuyển đưa tay vuốt lên mũi, máu mũi soạt một cái làm một đường ngang, tựa như khuôn mặt hắn bị cắt thành hai nửa, nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý, trái lại nhanh chóng bình tĩnh và hỏi ngược lại: "Các ngươi cho bản quan lương, bản quan sẽ cho các ngươi cái gì?"

Sau khi mừng rỡ, nháy mắt hắn đã hiểu ra trao đổi lợi ích mới là chính, người này cũng không phải bị máu mũi chảy cho làm hư đầu óc.

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Chúng tôi không cần thức ăn, chỉ cần Phùng đại nhân hạ một chính lệnh, xây dựng mấy con đường là được, quy củ giống như bên huyện Trừng Thành chúng tôi."

Phùng Tuyển "ơ" một tiếng, lập tức hiểu được, chuyện huyện Trừng Thành bên cạnh rầm rộ làm đường từ lâu hắn cũng đã nghe nói, chỉ là không biết quy mô bên này lớn thế nào mà thôi, hiện tại nghe Cao Nhất Diệp nói làm đường, lập tức hiểu ra.

Hắn nghĩ thầm: Thảo nào đang trong thời kỳ hạn hán mà huyện lệnh Trừng Thành còn có bản lĩnh làm đường, thì ra là được thôn Cao Gia ủng hộ, vận chuyển lương thực cho bên đó.

Nếu Lương Thế Hiền dám làm, Phùng Tuyển hắn đương nhiên cũng dám làm.

Xây cầu làm đường, vốn chính là việc đại thiện, nếu như việc này cũng đắn đo trước sau không dám hạ thủ, vậy còn làm huyện lệnh cái gì?

Phùng Tuyển nói: "Bản quan đương nhiên không có vấn đề!"

Cao Nhất Diệp: "Vậy chốt nhé, Phùng đại nhân trước tiên đến Tây An lo việc của mình, đợi ngài từ Tây An trở về, khi trở về huyện Hợp Dương không ngại tới thôn Cao Gia chúng tôi một chuyến, đến lúc đó chúng ta sẽ thương lượng chi tiết việc làm đường."

Phùng Tuyển: "Được!"

Trong nháy mắt tâm tình hắn trở nên tốt hơn, hơn một năm nay hắn không chỉ bị Phiên Sơn Nguyệt quấy rối, nhưng lại không được triều đình trợ giúp, thậm chí phía trên trực tiếp chặt đứt thương lộ của hắn, không cho phép vận lương đến, chặt đứt hoàn toàn hy vọng của huyện Hợp Dương, hiện tại đột nhiên có người chủ động muốn giúp mình, quả nhiên là mừng như bắt được vàng.

"Đúng rồi!" Bạch Diên cười nói: "Nếu Phùng đại nhân muốn đi Tây An, có thể ngồi xe lửa của chúng tôi một đoạn, có thể tiết kiệm cho ngài không ít thời gian."

Phùng Tuyển: "Ồ, xe lửa là gì? Xe đốt lửa sao?"

Bạch Diên cười: "Ngài ngồi rồi sẽ biết."

Vài phút sau...

Phùng Tuyển đã ngồi lên chuyến xe lửa từ thôn Cao Gia đến huyện thành Trừng Thành, sau tiếng còi xe inh ỏi, xe lửa chở hắn lấy tốc độ 60 ki lô mét trên một giờ chạy băng băng về hướng huyện thành.

Lần đầu tiên Phùng Tuyển được ngồi phương tiện giao thông kỳ hoa như vậy, hắn chỉ biết hưng phấn, thét chói tai... Máu mũi lại chảy ồ ồ, kết quả mất máu quá nhiều, choáng đầu ngã xuống...

Sau khi đến huyện thành, gia đinh của hắn vất vả lắm mới cứu tỉnh hắn được.

Mà lúc này Lý Đạo Huyền đã bắt đầu nghiên cứu thuyền rồi.

Mặc dù Hoàng Hà còn chưa tiến vào tầm nhìn, nhưng đã là chuyện sớm muộn, thuyền phải làm ra sớm một bước.

Y cầm lấy điện thoại gọi cho ông bạn cũ Thái Tâm Tử.

"Alo, lão Thái à, đã lâu rồi tôi không tìm cậu làm cái gì, lần này muốn làm mấy thứ dễ thương, cano, thuyền mô hình, phải là thuyền trên sông, không phải là trên biển nha."

Thái Tâm Tử cười: "Thuyền mô hình à? Ở đây tôi cái gì cũng có, còn cần cái gì nữa không? Cứ trực tiếp tới chỗ tôi cầm hai cái không phải được rồi sao?"

Lý Đạo Huyền: "Tôi không muốn loại thuyền mô hình điều khiển từ xa bình thường, tôi muốn loại thuyền mô hình có thể 'điều khiển' ở bên trong thuyền, phải là thuyền trên sông, thuyền trên sông, thuyền trên sông, chuyện quan trọng nói ba lần."

Thái Tâm Tử đã hiểu: "Lại ăn nấm rồi? Tôi còn nhớ Xe Mặt Trời quỷ dị của cậu nữa, xe to như đốt ngón tay, cậu còn muốn làm hệ thống phanh và hệ thống chuyển hướng nữa, lão tử thực sự là phục cậu rồi. Lần này cậu còn muốn làm thuyền? Được thôi, lần này cậu lại muốn hệ thống gì?"

Lý Đạo Huyền: "Hệ thống chuyển hướng khẳng định phải có, hệ thống động lực khẳng định cũng phải có, biến hình..."

Y vừa nói ra hai chữ biến hình, Thái Tâm Tử liền quát lên: "Hai cái trước có thể, hai chữ biến hình này tuyệt đối không thể có, tuyệt đối không thể có. Mà ném hết nấm của cậu đi, đừng có mà ăn nữa, sẽ chết, cậu sẽ chết đấy."

Lý Đạo Huyền: "Đừng nhanh cự tuyệt như vậy mà, thuyền to như vậy, muốn làm thành giống Transformers rất dễ đúng không? Đồ chơi trong thành phố toàn là Transformers."

Thái Tâm Tử: "Biến hình đương nhiên dễ, nhưng sau khi biến hình, cậu khẳng định còn muốn điều khiển. Tôi nói cho cậu biết, điều khiển là không có khả năng, giả thiết cái gì dùng tinh thần lực và hai sợi ăng ten điều khiển để thao túng người máy như trong [Gundam] là không thể nào. Trừ phi bộ não của Elon Musk khai phát thành công, bằng không tuyệt đối không thể. Nếu như không thể điều khiển, chỉ biến hình thôi chả có tác dụng mẹ gì."

Bình Luận (0)
Comment