Phủ Duyên An!
Tam biên tổng đốc Dương Hạc, suất lĩnh một nhánh đại quân đi tới dưới phủ thành Duyên An.
Nhánh quân phía sau hắn cũng không đơn giản, đại tướng lĩnh quân tên là Đỗ Văn Hoán, thiện kỵ xạ, tinh binh pháp, kiêm thông [Tả thị Xuân Thu], nói đến chư tử bách gia, thơ công lục triều, Sơ Đường đa thể. Tác phẩm có [thái hà động tập], [ngũ nhạc chí khái], [xan hà mạn bút], [lục thao quảng nghĩa], [thái hà tập tuyển], [bát khê tập], [thao vũ toàn tập], vân vân.
Là một vị văn võ toàn tài.
Trong năm Vạn Lịch, Đỗ Văn Hoán từng nhiều lần đánh bại bộ lạc Mông Cổ, sau đó tại Trùng Khánh bình định phản loạn Xa Sùng Minh, đánh một trận trung lập đại công.
Là một mãnh nhân muốn năng lực có năng lực, muốn chiến công có chiến lực.
Lần này Dương Hạc đi tới tây bắc, khi chủ trì đại cục bình định lưu khấu thì Đỗ Văn Hoán vừa lúc cáo ốm tĩnh dưỡng ở nhà, lại bị Dương Hạc mời xuống núi, chuyên môn tới tiễu phỉ.
Hai người một đường từ biên giới bắc bộ đuổi theo một cỗ lưu khấu Vương Gia Dận rất lớn, đuổi đuổi liền đuổi tới phủ Duyên An.
Tới dưới phủ thành Duyên An, trên đường đi chỉ thấy quang cảnh hoang vu, Dương Hạc cũng không khỏi thở dài: "Hạn hán bốn năm, không có thu hoạch, vận chuyển cũng không, quân đói dân đói, quá nửa theo giặc..."
Cái nhìn của Đỗ Văn Hoán lại khác với vị tổng đốc này, hắn thấp giọng nói: "Dương đại nhân, chúng ta một đường qua đây, vài huyện thành đã bị Vương Gia Dận công phá, những huyện thành này đã không còn tường thành, ngài có phát hiện không?"
Dương Hạc: "A? Đúng vậy, vì sao không có tường thành?"
Đỗ Văn Hoán: "Huyện thành vốn là có tường thành, nhưng sau khi bị Vương Gia Dận công phá đánh cướp, tặc tử khi rút lui đã đập đổ tường thành."
Trên đỉnh đầu Dương Hạc từ từ nhảy lên một dấu chấm hỏi?
Đỗ Văn Hoán: "Tường thành lợi cho phòng thủ, khi tặc tử rút lui phá hư tường thành, là vì thuận tiện cho lần sau tới cướp nữa."
Dương Hạc: "Thực sự là buồn cười, chúng ta phải mau chóng đuổi theo Vương Gia Dận, bắt ngay tên cuồng đồ vô pháp vô thiên này."
Hắn vừa mới nói đến đây, một con khoái mã chạy vội đến, kỵ sĩ trên ngựa vừa đến trước mặt liền lăn xuống ngựa, cấp báo: "Sau khi Vương Gia Dận đánh hạ Hoàng Phủ, Thanh Thủy, Mộc Qua, lại công chiếm Phủ Cốc. Tặc thủ Thần Nhất Nguyên đã công chiếm mấy thành bảo Tân An, Ninh Tắc, Liễu Thụ Giản. Đệ đệ Thần Nhất Khôi của Thần Nhất Nguyên lại vây công Khánh Dương, đánh hạ Hợp Thủy..."
Vừa nghe đến hai chữ Ninh Tắc, Đỗ Văn Hoán liền sầm mặt lại, người run rẩy: "Ninh Tắc, Ninh Tắc là nhà của ta!"
Người báo tin thấp giọng nói: "Tộc nhân của Đỗ tướng quân... hầu như... bị Thần Nhất Nguyên giết sạch rồi."
Đỗ Văn Hoán giận dữ!
Dương Hạc nghe lời này cũng không khỏi nhíu mày: "Chúng ta đang ở bên này truy kích Vương Gia Dận, nhưng bên kia Thần Nhất Nguyên lại nổi dậy, Không Dính Bùn bên Lạc Xuyên cũng nổi loạn rất dữ dội, sau khi tổng binh năm trấn vào kinh cần vương, chỉ bằng binh lực hiện tại của chúng ta, căn bản không có biện pháp tiêu diệt hết những lưu khấu này."
Đỗ Văn Hoán đang tức giận!
Dương Hạc: "Chuyện tới hôm nay, xem ra chỉ có thể toàn lực chiêu an rồi."
Đỗ Văn Hoán đang tức giận!
Dương Hạc: "Truyền mệnh lệnh của ta, thủ bị, tri phủ, huyện lệnh các nơi đều tận lực trấn an lưu khấu, hứa hẹn quan to lộc hậu, chiêu hàng bọn hắn, ta sẽ tự tay phát công văn miễn tử cho chúng, tìm cách thu xếp cho chúng."
Đỗ Văn Hoán đang trong cơn giận, lớn tiếng nói: "Dương đại nhân, vừa rồi ngươi không nghe sao? Tặc tử giết tộc nhân ta, ngươi lại còn muốn chiêu an bọn người kia? Còn phát công văn miễn tử cho chúng? Người Đỗ gia ta, tất cả đều chết vô ích hay sao?"
Dương Hạc: "Thế nhưng tổng binh năm trấn không ở đây, trên tay chúng ta cũng không cũng đủ binh lực, lúc này muốn bình định lưu khấu, chỉ có an ủi thôi."
Đỗ Văn Hoán đang trong cơn giận: "Được được được, tổng đốc đại nhân ngươi muốn an ủi thì tự đi mà an ủi, bản thân mạt tướng sẽ một mất một còn với tặc tử, báo thù rửa hận cho tộc nhân của ta."
Nói xong, Đỗ Văn Hoán xoay người đi.
Gia đinh thân binh dưới trướng hắn lập tức đuổi theo, trong nháy mắt, tinh binh lương tướng theo Đỗ Văn Hoán đi hết một đám, mặc cho Dương Hạc gọi thế nào những người này cũng không trở về, không hề cho Dương Hạc mặt mũi.
Bên cạnh Dương Hạc chỉ còn lại một đám lính tôm tướng cua, run lẩy bẩy trong gió lạnh.
Huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển sau khi đi một vòng tại Tây An lại quay trở về thôn Cao Gia.
Mặc dù từ huyện Trừng Thành trở lại huyện Hợp Dương khoảng cách gần nhất hẳn là đi thôn Tuyền Câu, thế nhưng giữa hai nơi cũng không nhất định đường thẳng là nhanh nhất, mà là "có xe lửa nhanh nhất" .
Cho nên đi vòng qua thôn Cao Gia một vòng trái lại là đường tắt thông đến huyện Hợp Dương.
Tam Thập Nhị, Bạch Diên, Cao Nhất Diệp đi ra đón Phùng Tuyển vào thôn, mọi người ngồi ở trong phòng khách nghị sự của Cao Gia bảo.
"Bản quan giao đầu của Phiên Sơn Nguyệt cho tuần phủ đại nhân, tuần phủ đại nhân rất hài lòng." Phùng Tuyển miệng thì nói hài lòng, nhưng vẻ mặt lại rất nặng nề, không thấy hài lòng chút nào.
Tam Thập Nhị và Bạch Diên vừa nhìn là biết lại có biến số gì, không khỏi thấp giọng hỏi: "Sao thế, vẻ mặt ngươi khó coi như vậy?"
Phùng Tuyển than thở: "Thật vất vả thu thập Phiên Sơn Nguyệt, hơn nữa ta cũng nhận được trợ giúp của mọi người, nói cấp cho huyện Hợp Dương lương thực, bản quan nên cao hứng mới phải, nhưng lần này đi Tây An, lại nghe được một tin tức rất không tốt."
Mọi người hiện lên dấu hỏi chấm trong đầu.
Phùng Tuyển: "Phủ Cốc Vương Gia Dận làm loạn rất kinh khủng, mấy ngày trước, hắn bắt đầu dọc theo Hoàng Hà đi về hướng nam, người này còn có cả đội thuyền, không ngờ phái ra đội thuyền công kích huyện Hà Khúc Sơn Tây đối diện Hoàng Hà."
Mọi người giật mình kinh hãi.
Ở ngoài hộp Lý Đạo Huyền nghe đến đó cũng hơi nhíu mày, nghĩ thầm: đây là muốn hoạ đến Sơn Tây rồi? Ừm, thời gian cũng đến rồi, mặc dù khởi nghĩa nông dân Minh Mạt bạo phát tại Thiểm Tây, nhưng không đến mấy năm liền chuyển đến địa giới Sơn Tây, sau khi hoạ đến Sơn Tây không nhẹ lại chuyển hướng Lưỡng Hồ và Tứ Xuyên, cuối cùng làm tê liệt cả nửa Đại Minh.
Vẻ mặt Phùng Tuyển khó coi: "Tổng binh Sơn Tây Vương Quốc Lương ở trên đầu thành huyện Hà Khúc dựng lên đại pháo Tây Dương oanh kích đội thuyền lưu khấu, cuối cùng cũng chặn lại sự tiến công của Vương Gia Dận."
Tam Thập Nhị không biết chiến sự, nghe đến đó nhịn không được hỏi: "Tặc tử đánh Hà Khúc, cách huyện Hợp Dương còn xa lắm, Phùng đại nhân thật sự không cần phải lo lắng, cái này gọi là [buồn lo vô cớ]."
Bạch Diên: "Tam quản sự, việc này ngươi có điều không biết, hành quân trên đất bằng và hành quân trên sông tốc độ hoàn toàn khác nhau, ngày hôm nay tặc tử công Hà Khúc, ngày mai là có thể đánh tới bến tàu Hiệp Xuyên của huyện Hợp Dương rồi."
Tam Thập Nhị: "Hả?"
Bạch Diên lấy ra một cây quạt, soạt một cái vung ra, vẻ mặt cổ quái: "Cái này gọi là [ thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn]." Giang Lăng nghìn dặm một ngày về.
Tam Thập Nhị che mặt: "Bạch tiên sinh, ngươi nói như vậy, ta rất muốn đánh ngươi đó."
Bạch Diên: "Ồ, thì ra ngươi cũng biết như vậy rất gợi đòn sao? Vừa rồi ta chỉ là học theo bộ dạng của ngươi thôi."
Tam Thập Nhị câm nín.
Phùng Tuyển mặt mày đăm chiêu nói: "Bạch tiên sinh nói rất phải, Phủ Cốc Vương Gia Dận kia nếu đã có đội thuyền, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới bến tàu Hiệp Xuyên, mà huyện Hợp Dương ta mới bị Phiên Sơn Nguyệt tai họa qua, còn chưa thể nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu Vương Gia Dận lập tức lại đánh tới, bản quan không có đại pháo Tây Dương của tổng binh Sơn Tây, cũng không có dân đoàn lợi hại canh giữ, thật sự không biết nên làm gì, ôi..."