Sự lo lắng của Phùng Tuyển đương nhiên là có đạo lý.
Lý Đạo Huyền lại đang thầm nghĩ: lưu khấu khác với quan binh, sẽ không lần lượt đánh từng thành trì một, mà là đi tới đi lui đánh tùm lum hết. Trên đất liền đi không thông thì sẽ đi đường sông, đánh lén khắp nơi cũng không khó hiểu.
Nếu tầm nhìn của mình đến được bến tàu Hiệp Xuyên thì cũng có thể lập tức đặt xuống thuyền mô hình thu thập đội thuyền của tặc quân rồi, thế nhưng hiện tại tầm nhìn còn kém một chút, việc này tương đối khó xử.
Phải nhanh chóng cứu vớt lão bách tính của huyện Hợp Dương!
Chỉ cần để cho số đông lão bách tính của huyện Hợp Dương cảm giác được hạnh phúc vui vẻ, tăng lên "chỉ số cứu vớt", vậy thì tầm nhìn của mình không phải có thể thấy được bến tàu Hiệp Xuyên rồi sao?
"Nhất Diệp, nói cho Tam Thập Nhị, thôn chúng ta lập tức toàn lực ủng hộ cứu tế huyện Hợp Dương, toàn lực ủng hộ! Lập tức để cho huyện Hợp Dương bắt đầu dĩ công đại chẩn, đồng thời, ta cũng sẽ lập tức làm mưa cho huyện Hợp Dương."
Cao Nhất Diệp lặng lẽ thuật lại bên tai Tam Thập Nhị pháp chỉ của Lý Đạo Huyền.
Tam Thập Nhị phấn chấn: "Phùng đại nhân, lần trước chúng ta đã nói qua chuyện cứu tế huyện Hợp Dương, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức bắt đầu đi, thế nhưng, ngài nên biết, thăng mễ ân, đấu mễ cừu, nếu như chúng ta trực tiếp đưa lương thực cho lão bách tính của huyện Hợp Dương, đó cũng không phải chuyện tốt, cho nên... cần phải lấy hình thức tiền công đưa cho họ."
- Giải thích câu "thăng mễ ân, đấu mễ cừu" nghĩa là "Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân". Nếu cứu một người ở thời điểm chết đói, cho họ một thăng gạo - tức là bằng 1 phần 10 đấu gạo, họ sẽ coi ngươi trở thành ân nhân. Tuy nhiên, nếu ngươi tiếp tục cho họ 1 đấu gạo, họ sẽ muốn ngươi cho họ thêm nữa. Nếu một ngày nào đó, đột nhiên bởi vì nguyên nhân khác mà ngươi không giúp đỡ, đối phương sẽ ghi hận ngươi, và nhớ hận cả đời.
Phùng Tuyển gật đầu: "Như vậy rất tốt, lần trước Bạch tiên sinh cũng đã nói qua với bản quan, chúng ta cứ làm hai con đường đi. Một từ thôn Tuyền Câu nối thẳng đến huyện thành Hợp Dương, một từ nơi này, cũng chính là thôn Cao Gia thông đến thôn Dương... Ta sẽ tổ chức đại lượng dân công làm hai con đường này, mà lương cứu tế của các ngươi cho thì thông qua phương thức tiền công phát cho các dân công. Để ta suy nghĩ xem, mỗi ngày cho công nhân ăn nửa no, chắc hẳn họ sẽ làm việc rất nhiệt tình."
Tam Thập Nhị cười lắc đầu: "Ăn nửa no lấy sức đâu làm làm việc? Phải ăn no đầy đủ! Nhưng còn phải phát tiền công thêm, mỗi ngày ba cân bột mì tiền công, phải phát đúng thời gian quy định."
Phùng Tuyển: "A?"
Ngay từ đầu khi hắn nghe nói phương án "dĩ công đại chẩn" này, còn tưởng rằng chỉ giống như phát cháo tế dân, để các công nhân làm việc là có thể miễn cưỡng ăn no chứ, nào ngờ thôn Cao Gia lại còn nói muốn cho đủ no, mỗi ngày còn phát ba cân bột mì tiền làm công, việc này cũng quá... quá vượt mong đợi rồi!
Phùng Tuyển lại chảy xuống máu mũi, hắn đưa tay vuốt mũi một cái, máu mũi ở trên mặt vẽ ra hai đường cong, tựa như đang cười.
Phùng Tuyển: "Việc này có thật không?"
Tam Thập Nhị: "[Thiên chân vạn xác]."
Phùng Tuyển mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá."
Bạch Diên cũng đứng dậy theo: "Công việc dĩ công đại chẩn một khi đưa ra, toàn bộ thanh niên trai tráng đều sẽ tham gia, khiến cho dân đoàn trong huyện của ngươi giải tán, nhưng đội thuyền của Vương Gia Dận sẽ đánh qua bất cứ lúc nào, khi hắn đánh qua, nếu như dân đoàn của ngươi đang đào bới làm đường, vậy thì huyện Hợp Dương nguy hiểm rồi."
Vừa nghe lời này, sắc mặt Phùng Tuyển liền trở nên khó coi: "Đúng rồi, vậy phải làm sao đây? Ta không thể hạ lệnh cho dân đoàn không được phép làm đường, chặn tài lộ người như giết phụ mẫu, không cần chờ lưu khấu đánh qua, dân đoàn sẽ phản trước rồi."
Bạch Diên mỉm cười: "Cho nên dân đoàn của ngươi phải nghiên cứu lại phương thức tổ chức."
Phùng Tuyển hiện lên dấu hỏi chấm trên đầu.
Bạch Diên nói: "Phát tiền công cho dân đoàn, để cho họ chuyên tâm làm tốt nghề nghiệp dân đoàn rất có tiền đồ đó đi, đừng nghĩ đến đi làm việc khác. Tiền công của dân đoàn này cũng sẽ do thôn Cao Gia tới phát là được, cam đoan thu nhập của họ còn cao hơn tiền công làm đường, cứ như vậy, họ có thể an tâm phòng tặc rồi."
Phùng Tuyển vừa nghe vậy, cảm thấy kế này rất tốt.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên cảm giác được không đúng chỗ nào, máu mũi lại ào ra. hắn đưa tay vuốt mặt một cái, máu mũi cong xuống phía dưới, khiến vẻ mặt của hắn có chút cổ quái, hắn trầm giọng nói: "Nếu là dân công thì cũng thôi, nhưng dân đoàn này do thôn Cao Gia các ngươi tới phát cho tiền công nuôi, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào?"
Bạch Diên buông tay: "Phùng đại nhân nghĩ nhiều rồi, dân đoàn không phải do các hương thân phú hộ các nơi nuôi sao? Nó vốn không phải do quan phủ nuôi mà. Cho dù không do thôn Cao Gia ta xuất tiền, cũng sẽ do Trương viên ngoại, Lý viên ngoại, Vương viên ngoại, Trịnh viên ngoại nào đó dùng tiền nuôi... Việc này còn có thể xảy ra vấn đề gì không tốt hay sao?"
Phùng Tuyển nghe vậy, hình như cảm giác lại có chút đạo lý.
Trái nghĩ cảm giác không đúng, phải nghĩ lại cảm thấy hợp lý.
Trên thực tế, dân đoàn mặc dù có chút khác với gia đinh, nhưng cũng không phải rất lớn, nó chính là "bộ đội dân gian" mà các hương thân dựa vào tài lực của mình nuôi, tính chất không khác nhiều lắm với lính đánh thuê, ai trả thù lao thì sẽ nghe người đó.
Nếu như rơi vào trong tay hương thân bình thường, nó chính là một nguồn lực lượng quan trọng để bảo vệ địa phương.
Nếu rơi vào trong tay người cố tình làm chuyện tạo phản, nó lại không khác nhiều so với lưu khấu.
Phùng Tuyển tỉ mỉ suy nghĩ một chút: Hiện tại huyện Hợp Dương ta cũng có rất nhiều hương thân phú hộ nuôi vài nhóm dân đoàn, trước đó không lâu chính là dựa vào họ giết chết dư nghiệt của Phiên Sơn Nguyệt, cho dù thôn Cao Gia rắp tâm hại người, cũng không thể nào trực tiếp cướp đi dân đoàn từ trong tay các hương thân này được.
Các ngươi muốn nuôi dân đoàn thì nuôi đi, cùng lắm thì chính là so tài lực với các hương thân bản địa Hợp Dương, cũng sẽ không hình thành uy hiếp lớn bao nhiêu.
Hình như bản quan cũng không cần thiết phải lo lắng đến phương diện này.
Nói chung, trước mắt Thiểm Tây đang rất hỗn loạn, triều đình lại không hỏi không quản, bản quan cũng chỉ có thể dựa vào chính mình nghĩ cách tự cứu, cho dù dùng chút thủ đoạn phi thường thì cũng là đương nhiên.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn không xoắn xuýt chuyện này nữa.
"Được, cứ làm như vậy đi!"
Phùng Tuyển làm huyện lệnh gật đầu một cái, sự tình sẽ dễ xử lý.
Cao Nhất Diệp mỉm cười nói: "Nếu chuyện làm đường đã chốt rồi, vậy chỉ còn lại một việc cuối cùng. Thôn Cao Gia ta sẽ khai đàn làm phép, mời Long vương gia tới làm mưa cho huyện Hợp Dương, để các nông dân của huyện Hợp Dương cũng nhận được một số lợi ích thực tế."
Nàng vừa nói vậy, Phùng Tuyển liền ngẩn ra: "Khai đàn làm phép? Mời Long vương gia làm mưa? Đây là muốn làm cái gì? Nếu muốn chơi trò của tà giáo, bản quan sẽ không đáp ứng."
Đây đương nhiên là Lý Đạo Huyền cố ý muốn Cao Nhất Diệp nói như vậy.
Y vốn có thể áp dụng biện pháp giống như xâm nhập lão bách tính huyện Trừng Thành, trước tiên dùng truyện tranh thẩm thấu, lại phái ra đạo sĩ, Tam phu nhân, thiện nam tín nữ gì đó, tiến hành các bước dàn trải, cuối cùng lại hiển linh thu phục toàn bộ bách tính.
Nhưng làm vậy thì chậm quá!
Đội thuyền của Vương Gia Dận sẽ đến bất cứ lúc nào, Lý Đạo Huyền nóng lòng muốn thấy bến tàu Hiệp Xuyên, nóng lòng đưa tay vào Hoàng Hà, lần này không thể thong dong như thế, dứt khoát thô bạo một chút, đi lộ tuyến thần côn luôn.
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Phùng đại nhân, ngài yên tâm, chúng tôi không phải tà giáo gì đâu. Mã Thiên Chính Mã đạo trưởng của Toàn Chân Long Môn phái đang ở trong thôn chúng tôi, chỉ cần mời Mã đạo trưởng đi huyện Hợp Dương một chuyến, khai đàn làm phép, là có thể mời Long vương gia tới làm mưa, ngài xem thôn chúng tôi đi, không bị hạn hán, đó là do Long vương gia làm mưa xuống."