Phùng Tuyển đối với chuyện "làm mưa" là nửa chữ cũng không tin.
Thế nhưng nghe nói không phải là tà giáo, mà là đạo sĩ của Toàn Chân Long Môn phái, hắn cũng không bài xích như vậy.
Toàn Chân Long Môn phái là do đạo sĩ Khâu Xử Cơ nổi tiếng sáng lập vào cuối thời Tống đầu thời Nguyên, mọi người đều rất quen thuộc Khâu Xử Cơ, việc này không cần phải nói. Mà chưởng giáo Vương Thường Nguyệt chân nhân của Toàn Chân Long Môn phái thế hệ này cũng là đạo sĩ vô cùng nổi danh.
Lúc đó đạo giáo suy sụp, rất nhiều đạo sĩ đều không thủ thanh quy, chỉ muốn lừa gạt tiền, thì Vương Thường Nguyệt lại nói: "Chính ngươi cũng không thể y giáo phụng hành, lại muốn khuyên người y giáo phụng hành trước, ai chịu tín phục chứ?"
Vì vậy hắn đưa ra khẩu hiệu "trước độ mình", muốn các đệ tử của Toàn Chân Long Môn phái rời xa bàng môn tả đạo, dĩ chính huyền phong, chấn hưng giáo môn.
Chuyện này rất nổi tiếng, Phùng Tuyển cũng biết đến.
Hắn nhịn không được mở miệng hỏi: "Có đạo trưởng của Toàn Chân Long Môn phái ở đây sao?"
Cao Nhất Diệp mỉm cười nói với bang nhàn bên cạnh: "Đi mời Mã đạo trưởng tới."
Chẳng mấy chốc, Mã Thiên Chính tới.
Phùng Tuyển nhìn đạo sĩ này với ánh mắt nghi hoặc.
Mã Thiên Chính lại tuyệt không luống cuống, hắn hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, tầm tiên vấn đạo, người gặp qua quá nhiều, việc trải qua cũng nhiều hơn cả đời của phần lớn người khác.
Hắn cũng đã từng mê man, nhưng từ khi tận mắt nhìn thấy Đạo Huyền Thiên Tôn hiển linh, đối với đạo của mình tu hành hắn không còn dao động nữa.
Tựa như lời trong bài ca kia: "Những cặp tình nhân trên con đường Paterson, đang phô bày những niềm hãnh diện trên gương mặt", người hãnh diện, sẽ mang đến cảm giác đầu tiên cho người khác là hoàn toàn khác biệt.
Cả người đều tản ra một loại hào quang của sự tự tin!
Mã Thiên Chính mỉm cười, chắp tay với Phùng Tuyển: "Vô lượng thọ phúc! Tiểu đạo Mã Thiên Chính, chính là đệ tử của Vương Thường Nguyệt Vương chân nhân, Toàn Chân Long Môn phái, ra mắt đại nhân."
Phùng Tuyển nghe được cái tên Vương Thường Nguyệt cũng không khỏi nghiêm nghị, nghĩ thầm: Vương chân nhân luôn ràng buộc môn nhân đệ tử, rời xa oai môn tà đạo, phải "độ mình", đệ tử của Vương chân nhân kia hẳn là đáng tin.
Ngay ấn tượng ban đầu hắn đã có hảo cảm với Mã Thiên Chính rồi, liền nói: "Mã đạo trưởng, vừa rồi bản quan nghe nói, ngươi có bản lĩnh khai đàn làm phép cầu mưa, không biết có phải thật không?"
Mã Thiên Chính cười thầm: có Thiên Tôn ở đây, việc này còn không phải là một bữa ăn sáng?
Nhưng hắn biểu hiện ra lại không thể nói như vậy!
Loại sự tình này, nói càng nhiều, người khác càng không tin, ngươi càng hàm hồ, người khác trái lại nói không chừng sẽ tin, loại tâm lý này rất phổ biến, nhưng hắn làm đạo sĩ đã lâu, cũng thấy rất nhiều.
Trên mặt hắn tỏ vẻ cổ quái, thở dài nói: "Phùng đại nhân, ngài xem trọng tiểu đạo quá rồi, quả thật tiểu đạo biết pháp môn khai đàn làm phép cầu mưa, thế nhưng có thể cầu được mưa hay không, cũng không phải tiểu đạo có thể quyết định."
Phùng Tuyển: "Vậy do cái gì định?"
Mã Thiên Chính: "Đương nhiên là do thiên định!"
Hắn đưa tay chỉ bầu trời, vừa lúc chỉ vào đám mây thấp của Lý Đạo Huyền, làm bộ nói với Phùng Tuyển: "Tiểu đạo chỉ là một phàm nhân bé nhỏ không đáng kể 'cầu' ông trời ban mưa, lời thỉnh cầu của tiểu nhân, ông trời sau khi nghe được có đáp ứng hay không, đó cũng không dễ nói, nếu ông trời cảm thương cho lòng thành của ta, thưởng ta mấy giọt mưa, thì đó chính là tạo hóa của tiểu đạo, nếu ông trời không muốn để ý tới tiểu đạo, đó chính là phúc duyên của tiểu đạo không đủ, cũng không thể tránh được."
Quả nhiên, hắn nói theo kiểu không hết ý lại không thực.
Trong lòng Phùng Tuyển trái lại tin tưởng hơn, thầm nghĩ: vậy mới đúng chứ! Nếu như ngươi nói ngươi khẳng định có thể cầu được mưa, bản quan tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng ngươi nói có khả năng được, có khả năng không được, đây mới là diện mạo thần côn.
Phùng Tuyển không thích loại thần côn này.
Thế nhưng, thân là một mệnh quan triều đình, cái cần phải học nhất chính là giao tiếp với thế lực các phương, đối với đại quan bên trên phải hiểu được xu nịnh và thỏa hiệp, đối với lão bách tính cũng phải hiểu được đạo lý cây gậy và củ cà rốt, khi tất yếu thậm chí phải hãm hại lừa gạt.
Phùng Tuyển thầm nghĩ: hạn hán bốn năm, rất nhiều lão bách tính không thể sống nổi nữa, suốt ngày nghĩ tới chuyện tạo phản. Nếu kiếm một đạo sĩ làm pháp sự cầu mưa gì đó, là có thể lừa được các lão bách tính trong khoảng thời gian ngắn mỗi ngày nhìn chằm chằm ông trời có làm mưa không, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tạo phản nữa, vậy chẳng phải là đại thiện rồi?
Nghĩ tới đây, Phùng Tuyển đã có tính toán: "Mã đạo trưởng, nếu ngươi biết pháp môn cầu mưa, bất kể nó có được hay không, trước tiên cứ cầu đi cái đã. Mời ngươi lập tức lên đường, đến huyện Hợp Dương, giúp lão bách tính của huyện Hợp Dương một lần đi."
Mã Thiên Chính: "Nếu Phùng đại nhân đã nói như vậy, tiểu đạo đương nhiên sẽ dốc toàn lực."
Nếu thương nghị đã định, vậy không có gì phải nói thêm nữa, trong lòng Phùng Tuyển cũng đang rất gấp, bất kể là làm mưa hay là dĩ công đại chẩn, bảo chứng tiền công của dân đoàn, đây đều là chuyện cần phải lập tức đi làm, bằng không Vương Gia Dận đánh tới, huyện Hợp Dương sẽ xong đời.
Hắn cũng không dám ở thôn Cao Gia lâu nữa, bèn ôm quyền, vội vàng cáo lui.
Mã Thiên Chính ngẩng đầu lên, hành lễ một cái thật sâu với đám mây thấp trên bầu trời: "Đệ tử bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Nói xong, đuổi theo Phùng Tuyển phiêu nhiên rời đi.
Xe lương của thôn Cao Gia lại lũ lượt chạy ra.
Thông qua hai con đường tiến vào huyện Hợp Dương.
Một là đi thôn Tuyền Câu, nơi đó có quan đạo của triều đình, đi lên coi như thông thuận.
Mà một con đường khác, chính là đi qua hướng đông thôn Trịnh Gia, vượt qua một sườn dốc hiểm trở, tiếp tục hướng tây, không cần bao lâu là có thể đến được thôn Dương của huyện Hợp Dương.
Sườn dốc mặc dù hiểm trở, nhưng đối với người của thôn Cao Gia mà nói lại tuyệt không hiểm trở.
Đã lâu không ra tay, lần này Lý Đạo Huyền lại phải ra tay rồi, y lấy ra một tấm cạo kim loại, trên sườn dốc năm đó Phiên Sơn Nguyệt leo lên bị gỗ lăn đá tảng đập đầy đầu, xoát xoát cạo một hồi.
Không mất bao lâu, ngay trên sườn núi làm thành một con đường vòng quanh núi hình chữ S rất đẹp, sơn đạo này có 18 chỗ ngoặt...
Dân công của thôn Cao Gia đẩy xe vận lương dọc theo đường núi hình chữ S Lý Đạo Huyền vừa mới cạo ra, dễ dàng tiến vào cảnh nội huyện Hợp Dương, thẳng đến thôn Dương.
Lượng lớn lương thực đưa đến, đương nhiên khiến các lão bách tính huyện Hợp Dương mừng rỡ như điên. Họ ở hai bên đường chào mừng người của thôn Cao Gia đến.
Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử là "người phụ trách" áp vận của đội xe lương này.
Hai người suất lĩnh một Bách nhân đội đi qua dòng người huyện Hợp Dương, ánh mắt Bát Địa Thỏ đảo qua những người Hợp Dương đáng thương, chỉ thấy họ người nào người nấy sắc mặt vàng vọt, thân hình ốm yếu, y sam rách nát, hai mắt vô thần, quả thật không thể so sánh nổi với tinh thần diện mạo của người thôn Cao Gia.
Trong lòng không khỏi có chút khổ sở.
Trịnh Cẩu Tử đi bên cạnh hắn, hai tay làm ra động tác cầm nã bên trong "Quyền pháp Quỷ Thần", bộ dạng như chuẩn bị đập ra bất cứ lúc nào.
Bát Địa Thỏ lườm hắn: "Cẩu Tử, ngươi làm gì đấy? Chuẩn bị cầm nã ai?"
Trịnh Cẩu Tử cũng lườm lại: "Đương nhiên là ngươi! Nếu ngươi có nữa ý nghĩ lật xe lương gì đó, trong nháy mắt ngươi ra tay, ta sẽ ra tay bắt ngươi lại."
Bát Địa Thỏ giang tay ra: "Được rồi, Cẩu Tử, yên tâm đi! Chuyện lần trước đã dạy ta, cứu người không thể lỗ mãng, mà phải có kế hoạch, có đại cục. Ra tay lỗ mãng qua loa, chỉ có thể cứu được vài người trước mắt, thậm chí còn có thể khiến cho hỗn loạn, nhưng nắm giữ tốt đại cục, có thể hành động trong âm thầm, bất tri bất giác sẽ cứu được càng nhiều người hơn."
Nói đến đây, hắn nghiêm trang tổng kết: "Bát Địa Thỏ ta đã trưởng thành rồi, xin gọi ta là..."
Trịnh Cẩu Tử: "Anh hùng Bát Địa Thỏ?"
Bát Địa Thỏ: "Bát Địa Thỏ siêu to!"
"Phốc!" Trịnh Cẩu Tử: "Con mẹ nó chỉ tăng thể trọng thôi sao?"