Ngay khi Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử áp vận lương đến huyện Hợp Dương, đồng thời...
Mã Thiên Chính mặc một bộ đạo bào tinh tươm, đeo một cây Thanh Phong kiếm sáng như tuyết, đứng ở giữa thôn Dương.
Phía tây thôn Dương là sườn núi liên miên, nối thẳng thôn Trịnh Gia của huyện Trừng Thành, mà ở phía đông thôn Dương lại là một vùng bằng phẳng.
Một khu vực đất bằng hiếm có thích hợp để làm ruộng, là nơi sản sinh lương thực chủ yếu của cả huyện Hợp Dương.
Nhưng mà hạn hán bốn năm liền, vùng bình nguyên này hiện tại đã...
Huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển dẫn theo huyện thừa, chủ bạc đứng ở bên cạnh Mã Thiên Chính, giới thiệu cho hắn: "Nơi sản sinh lương thực quan trọng nhất của huyện Hợp Dương chúng tôi, chính là vùng bình nguyên nằm giữa núi trước mắt, nó nam giáp huyện thành Hợp Dương, bắc hướng Tây Ngưu trang, tây tới thôn Dương, đông là thôn Mạnh Trang, nam bắc khoảng chừng hơn 30 dặm, đông tây 15 dặm... Chỉ cần khu vực này có mưa, lão bách tính của cả huyện Hợp Dương đều có thể ăn no bụng."
Lúc hắn đang nói thì Lý Đạo Huyền cũng đang tính toán.
Sau khi hộp tạo cảnh của y trải qua một lần "mở rộng", hiện tại có thể thấy được phạm vi 1000 mét nhân 600 mét, nếu cung cấp mưa cho khu vực sản sinh lương thực quan trọng nhất của huyện Hợp Dương này, xem ra chí ít cũng phải chia làm 30 lần.
Tương đối phiền toái!
Thế nhưng có thể cứu mạng của mấy vạn lão bách tính, phiền phức một chút cũng là đáng để làm.
Khi hộp mở rộng, y cũng đã suy nghĩ nó sẽ phát triển đến tình trạng như ngày hôm nay, cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn nhiều máy xông khí dung hơn, lần này đưa hẳn ra bốn cái.
Cái thứ nhất bỏ trong đầu rồng màu xanh lam, cái thứ hai bỏ trong đầu rồng màu đỏ, cái thứ ba bỏ trong đầu rồng màu vàng, cái thứ tư bỏ trong đầu rồng màu xanh da trời...
Mã Thiên Chính thấy trên đỉnh đầu có một đám mây thấp đang bay, biết là Thiên Tôn đang nhìn, tâm lý cũng rất vững, tuyệt không hoảng chút nào. Trước đây khi chưa xác định thần tiên có tồn tại hay không, hắn đã có thể lừa bịp người, càng đừng nói hiện tại đã xác định thần tiên tồn tại.
Vung phất trần trong tay một cái, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, bộ dạng như "đang cảm thụ cái gì", hồi lâu sau hắn mới cúi đầu, mở mắt ra, tư thái thản nhiên nói: "Bần đạo vừa mới cảm thụ một chút thiên địa linh khí nơi đây, cảm thấy nơi đây địa linh nhân kiệt, là một nơi rất tốt, hơn nữa đại gian đại ác đã trừ, trong thiên địa một mảnh thanh minh, lúc này, chính là thời gian tốt nhất để cầu mưa."
Mấy tên quan một chữ cũng không tin, nhưng nha dịch dưới trướng họ còn có các lão bách tính cùng đến xem náo nhiệt, nghe Mã Thiên Chính nói vậy liền mừng rỡ: "Có thật không?"
Mã Thiên Chính: "Thật! Bần đạo lừa các ngươi có lợi ích gì?"
Hắn làm bộ bấm ngón tay tính toán: "Trước đây hẳn là do ác nhân như Phiên Sơn Nguyệt ở huyện Hợp Dương chọc phá khiến người người oán trách, nếu 'thiên nộ', đương nhiên trời sẽ không mưa. Hiện tại Phiên Sơn Nguyệt đã chết, nơi đây không còn ác nhân quấy phá, bần đạo khai đàn làm phép, đem chuyện ác nhân đã trừ ở đây báo cho Thiên Tôn biết, Thiên Tôn sẽ mời Long vương gia tới làm mưa."
Mấy tên quan vẫn một chữ cũng không tin, nhưng người phía dưới lại mừng rỡ: "Vậy thỉnh cầu đạo trưởng, khẩn trương khai đàn làm phép đi."
Phùng Tuyển nhìn các lão bách tính bị lừa đến mức tin sái cổ, nghĩ thầm: đạo sĩ này chưa hẳn có thể cầu mưa được, thế nhưng giúp ta trấn an những lão bách tính này cũng là chuyện không tệ. Nghe những lời hắn nói, sau này còn có ai dám học theo Phiên Sơn Nguyệt tạo phản nữa. Hắc hắc! Hay lắm! Mời đạo sĩ này tới là đúng.
Mã Thiên Chính chọn một sân phơi gạo trong thôn, ở giữa sân đặt một cái bàn, sau đó mở cái túi mang theo bên người, lấy ra một pho tượng nhỏ cao khoảng mấy chục xăng-ti-mét và đặt ở giữa bàn.
Pho tượng đó chính là pho tượng của Lý Đạo Huyền, đương nhiên, so với bản thân y đẹp trai hơn 32%, uy nghiêm hơn 3200%, điểm này là không đổi.
Hắn vừa đặt pho tượng ra, các lão bách tính vây xem liền ngẩn ra: "Này là ai?"
"Không phải là Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn."
"Cũng không phải Từ Hàng chân nhân!"
"Chưa thấy qua thần tiên nào như thế."
Mã Thiên Chính quát lớn: "Im lặng! Đây là Đạo Huyền Thiên Tôn! Các ngươi không nhận ra chân tiên, chớ có vô lễ."
Quần chúng vây xem bị hắn quát như thế, cũng không dám nghị luận nữa, nghĩ thầm: Đạo trưởng người ta đã nói đây là Đạo Huyền Thiên Tôn, thần tiên mà chúng ta biết khẳng định không nhiều bằng đạo trưởng, ngoan ngoãn nghe là được.
Mã Thiên Chính đặt pho tượng xuống xong, cung kính hành lễ mấy cái, người Phùng Tuyển an bài lập tức đưa lên tế phẩm.
Đang hạn hán, muốn tìm tế phẩm hẳn hoi một chút cũng không dễ, vẫn phải dựa vào Trương viên ngoại của Hạ trang đưa tới một con gà trống lớn.
Trương viên ngoại là giáo viên dân đoàn của Hạ trang, hiện tại hắn cũng chen chúc trong đám người, thờ ơ nhìn tất cả. Hắn cũng không quá tin tưởng đạo sĩ có thể cầu được mưa, thế nhưng nguyên tắc của hắn là "thần phật có thể không tin, nhưng không thể không kính".
Dù sao thì ta không tin lời nói của thần côn, nhưng tế phẩm ta cũng có thể cho, một con gà ta cũng không phải không cho nổi.
Ngay trước mắt bao người, Mã Thiên Chính lấy ra một lá bùa vàng, viết viết vẽ vẽ ở bên trên, trong nháy mắt liền vẽ ra một lá bùa mà quần chúng vây xem đều không biết, bản thân Mã Thiên Chính cũng không biết, ngay cả Đạo Huyền Thiên Tôn cũng hoàn toàn không nhận ra.
Hắn dùng mũi kiếm khều lá bùa lên, sau đó đốt cháy.
Lá bùa "phừng" một tiếng, nháy mắt đã cháy sạch, tốc độ rất nhanh khiến người khác giật mình.
Lý Đạo Huyền liếc mắt là có thể nhìn ra, hắn bôi một vật liệu Hóa Học đặc biệt lên trên lá bùa, cho nên mới có thể cháy nhanh như vậy, nhưng lão bách tính không biết, lập tức có người kêu to: "Hay!"
"Đạo trưởng có pháp lực."
Mã Thiên Chính bắt đầu múa kiếm, một cây Thanh Phong ba thước múa lên đẹp như hoa, miệng thì lẩm bẩm, chợt đâm một kiếm, lại đâm thủng một lá bùa, lớn tiếng nói: "Trong lá bùa này, chính là tội nghiệt của Phiên Sơn Nguyệt."
Hắn lấy ra hồ lô, uống một ngụm "rượu", rồi phun vào lá bùa.
Lá bùa kia đột nhiên hiện ra một "người tí hon màu đỏ".
Các lão bách tính vây xem kinh ngạc: "Trời đất quỷ thần ơi! Thật, trên lá bùa có một người tí hon màu đỏ."
"Đó là quỷ hồn của Phiên Sơn Nguyệt à?"
"Hắn bị bắt vào lá bùa rồi."
Mã Thiên Chính vung kiếm chém một nhát, lá bùa bị chém làm đôi, người trên giấy cũng bị chém làm đôi.
Quần chúng vây xem lớn tiếng la to: "Tốt!"
"Đã chém quỷ hồn của Phiên Sơn Nguyệt rồi."
"Cho tên bại hoại này cả đời không được siêu sinh."
"Này, huynh đệ, siêu sinh hình như là cách nói của phật giáo, vị này chính là đạo trưởng mà."
"Dốt, đạo giáo cũng có [Siêu Sinh Chú], cũng có thể siêu sinh."
Mã Thiên Chính trảm "Quỷ hồn của Phiên Sơn Nguyệt" rồi, sau đó ngẩng đầu lên, hướng về bầu trời lớn tiếng đọc cáo văn, đoạn cáo văn này vừa khó nghe vừa dài, mọi người nghe nửa ngày cuối cùng cũng hiểu, đại khái là: Bần đạo giết tên bại hoại Phiên Sơn Nguyệt này rồi, huyện Hợp Dương đã không còn bại hoại, tất cả mọi người còn lại là lương dân, xin Đạo Huyền Thiên Tôn ban ân, phù hộ những lương dân này đi."
Mã Thiên Chính hai gối quỳ phịch xuống đất, hai tay cầm một nén hương, khấu đầu một cái: "Cầu Đạo Huyền Thiên Tôn ban mưa."