Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 341 - Chương 341: Tứ Hải Long Vương Tất Cả Đều Tới

Chương 341: Tứ hải long vương tất cả đều tới Chương 341: Tứ hải long vương tất cả đều tới

Màn trình diễn này của Mã Thiên Chính có thể nói là làm nguyên bộ.

Ngay cả Lý Đạo Huyền chưa từng nghĩ tên này lại có nhiều trình tự như vậy, đã sớm không nhịn được, hiện tại nhìn thấy Mã Thiên Chính quỳ xuống, mình cũng đến lúc hành động rồi.

Cạch cạch cạch cạch, cắm bốn ổ cắm bốn máy xông khí dung vào ổ, đổ nước vào, bắt đầu chỉnh...

Lúc này, xung quanh sân phơi của thôn Dương đã người đông nghìn nghịt.

Rất nhiều lão bách tính vây quanh, trong ba tầng ngoài ba tầng, ở giữa là đám người huyện lệnh Phùng Tuyển, huyện thừa, chủ bạc, họ cũng đã sớm không đợi được nữa.

Huyện thừa càng nhịn không được thổ tào ra tiếng: "Thần côn này diễn y như thật, chỉ làm trò như vậy là có thể làm mưa được sao? Dù sao ta vẫn không tin."

Phùng Tuyển thấp giọng nói: "Bản quan cũng không tin, thế nhưng hắn diễn như vậy, lão bách tính có được hi vọng cũng là tốt, trở về tuyên truyền một chút, nói là mưa này có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, lão bách tính cứ trông mong, cũng sẽ không tạo phản nữa."

Hai người vừa mới nói đến đây, liền nghe được các lão bách tính ồ lên: "Nhìn kìa!"

"Mau nhìn bầu trời!"

"Đám mây đang tách ra hai bên."

"Oa, có vật gì từ tầng mây chui ra."

Nghe được lão bách tính nghị luận, đám người Phùng Tuyển vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu cao khoảng 60 đến 70 trượng có một đám mây kỳ quái, đám mây đó đang tách ra hai bên, từ trong tầng mây một cái đầu rồng màu xanh da trời thò ra, mở cái miệng to tướng phun ra mưa bụi như sương mù.

Phùng Tuyển hít một hơi lạnh: "Thật sự tới sao? Đó là... Long vương!"

Huyện thừa cũng điên cuồng rống lên: "Mau nhìn, ở xa... bầu trời ở xa..."

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay huyện thừa chỉ, từ trên bầu trời xa xa lại xuất hiện một đám mây, mây tách ra, lại một đầu rồng thò ra, lần này đầu rồng là màu đỏ.

Tiếp theo lại một đám mây, đầu rồng màu xanh lam thò ra, tiếp nữa, lại là một đầu rồng màu vàng.

Bốn đầu rồng, trên bầu trời xung quanh thôn Dương đồng thời mở ra cái miệng to tướng, cùng phun ra mưa bụi.

Trong nháy mắt, mưa bụi đầy trời rơi xuống, phương viên hai dặm xung quanh thôn Dương đều bao phủ trong cơn mưa.

Phùng Tuyển há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bầu trời, nhất thời không biết nói gì.

Huyện thừa: "Huyện tôn đại nhân, ngài... chảy máu mũi rồi kìa."

Phùng Tuyển đưa tay vuốt một cái, máu mũi kéo tới khoé miệng sau đó lại cong lên trên, giống như hắn đang há miệng cười to.

"Thật sự mời được Long vương gia tới làm mưa!"

"Lại còn mời bốn cái."

"Tứ hải long vương đều tới a."

Các lão bách tính hoan hô như sấm dậy: "Đa tạ ông trời!"

Mã Thiên Chính giận dữ: "Sai rồi, không phải là ông trời, là Đạo Huyền Thiên Tôn, các ngươi tạ sai thần tiên, cẩn thận Thiên Tôn không làm mưa nữa."

Nửa câu sau lực sát thương rất mạnh, các lão bách tính bị doạ sợ hãi, vội vàng đổi giọng: "Đa tạ Đạo Huyền Thiên Tôn!"

"Thiên Tôn phù hộ!"

"Mặt mũi của Đạo Huyền Thiên Tôn thật lớn, tứ hải long vương mời tới hết."

Mã Thiên Chính nghĩ thầm: đó cũng không phải là dựa vào mặt mũi mới tới được, mà là lấy tay xách cổ lôi tới, Thiên Tôn lợi hại thế nào, sau này các ngươi sẽ hiểu.

Lúc này cả thôn Dương đều đã điên cuồng!

Lượng lớn lương thực vừa mới vận chuyển đến, hiện tại lại có Thiên Tôn làm mưa.

Trong lòng các lão bách tính đã bắt đầu tính toán, mình làm công trước, kiếm được tiền công rồi, dùng tiền công cho người nhà ăn no bụng đã, sau đó đợi đến mùa gieo trồng thì sẽ trồng lương thực, vừa làm công vừa chiếu cố ruộng đất nhà mình.

Nửa năm sau đến mùa thu hoạch, là có thể khôi phục cuộc sống trước kia rồi.

Nghĩ tới đây, lão bách tính không khỏi hoa chân múa tay vui sướng, vừa nhảy vừa la hét trong cơn mưa bụi.

Giáo viên dân đoàn Trương viên ngoại của Hạ trang cũng kinh ngạc há to miệng nhìn bầu trời, hắn dâng lên một con gà làm tế phẩm, vốn không dự định có thu hoạch gì, ai ngờ trời mưa thật.

Con gà này con mẹ nó quá đáng giá rồi!

Trong đầu đang đầy là ý nghĩ trọng chấn gia phong, Bạch Diên trong bộ bạch y thướt tha đã đi đến trước mặt Trương viên ngoại.

Trương viên ngoại: "Ngài là?"

Bạch Diên mỉm cười: "Tại hạ là giáo viên đại dân đoàn huyện Trừng Thành, Bạch Diên."

Trương viên ngoại: "À, thì ra là ngài. Đại danh của Bạch giáo viên tại hạ đã nghe từ lâu, nghe nói ngài tại huyện Trừng Thành đánh bại Vô Thượng Minh Vương, Bạch Thủy Vương Nhị, Vương Tả Quải, Không Dính Bùn... Mấy ngày hôm trước ngài còn ngoài mấy trăm bước dùng hỏa súng ám sát Phiên Sơn Nguyệt. Nếu không có ngài, huyện Hợp Dương ta sẽ không trừ được đại gian kia, cũng không mời được Thiên Tôn làm mưa."

Bạch Diên âm thầm đắc ý, biểu hiện ra lại mặt không biến sắc, lấy quạt ra, trên mặt quạt là hai chữ to "quân tử". Hắn dùng quạt che khuất nửa bên miệng mình, thấp giọng nói: "Trương viên ngoại có nghe nói tới, đại lưu khấu Vương Gia Dận có thể đánh qua bên này bất cứ lúc nào."

Trương viên ngoại tỏ vẻ lo lắng: "Có nghe nói, nghe nói dưới tay Vương Gia Dận kia đã có gần năm vạn lưu khấu, thanh thế lớn, đã tiêu diệt nhiều thành trì phương bắc, ôi."

Bạch Diên chỉ vào mấy tên quan huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển và tuần kiểm Hợp Dương đằng xa, thấp giọng nói: "Trương viên ngoại, ngài cảm thấy dựa vào đám quan viên triều đình kia có chống được Vương Gia Dận không?"

Trương viên ngoại lắc đầu: "Dựa vào họ, bọn buôn muối lậu cũng chưa hẳn ngăn cản được."

Bạch Diên gật đầu: "Anh hùng có cái nhìn giống nhau a! Muốn chống lại tặc khấu, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân chúng ta tổ chức dân đoàn, ta nghe nói dân đoàn của Trương viên ngoại tổ chức rất lợi hại, khi tiêu diệt dư nghiệt Phiên Sơn Nguyệt đã lập đại công."

Trương viên ngoại: "Ôi, ta chỉ làm mấy việc bé nhỏ không đáng kể, không tính là gì, so với Bạch giáo viên ngoài mấy trăm bước một súng giết chết Phiên Sơn Nguyệt, căn bản không đáng nhắc tới."

Bạch Diên: "Ta cũng không nói mấy lời thừa thãi này nữa. Trương viên ngoại, dân đoàn của Trừng Thành ta và Hợp Dương phải nên liên hợp lại chống tặc khấu mới được, bằng không, khi nhóm lưu khấu lớn đến, toàn là mấy vạn, dân đoàn chúng ta lại chỉ có mấy trăm người, thủ một thôn một trấn, là sẽ bị lưu khấu lần lượt đánh bại."

Lời này có lý!

Dân đoàn của Trương viên ngoại chỉ có 400 người, chút nhân số ấy, khi đối phó Phiên Sơn Nguyệt đã không có cách, mãi đến khi Phiên Sơn Nguyệt bị giết, tặc quân sĩ khí tan vỡ, hắn mới cùng dân đoàn của mấy thôn trang khác cùng nhau bao vây, cuối cùng cũng tiêu diệt được Phiên Sơn Nguyệt.

Từ lâu Trương viên ngoại đã cảm giác được bản thân vô lực.

Hiện tại nghe Bạch Diên nói như thế, đương nhiên là không mưu mà hợp.

Bạch Diên nói tiếp: "Quan binh tiễu phỉ, không thể rời khỏi vùng quản hạt của mình, ví dụ tuần kiểm Trừng Thành sẽ không thể chạy đến huyện Hợp Dương tiễu phỉ, thế nhưng dân đoàn của chúng ta lại không có hạn chế này, tùy ý xuyên châu qua huyện, đánh xong lại trở về nguyên quán là được. Cho nên, huyện Hợp Dương nếu gặp nạn, dân đoàn của Trừng Thành ta có thể qua đây hỗ trợ. Nếu Trừng Thành gặp nạn, dân đoàn của huyện Hợp Dương cũng có thể qua đây hỗ trợ, chúng ta tự do tự tại nhiều hơn so với quan binh."

Trương viên ngoại mừng rỡ: "Lý nên như vậy! Dân đoàn của hai huyện chúng ta kết làm dân đoàn huynh đệ, sau này cùng nhau trông coi, sức chiến đấu có thể tăng mạnh. Nếu Bạch giáo viên không chê, liền gọi ta một tiếng Trương đệ, ta gọi ngươi một tiếng Bạch huynh, sau này cứ theo Bạch huynh kiếm ăn."

Bình Luận (0)
Comment