Bạch Diên đã sớm nói chuyện dân đoàn với Phùng Tuyển, Phùng Tuyển cũng đã sớm đáp ứng thôn Cao Gia bỏ vốn nuôi dân đoàn của huyện Hợp Dương.
Hiện tại đã giải quyết xong Trương viên ngoại, phía sau càng đơn giản hơn.
"Trương đệ." Bạch Diên đè thấp giọng nói: "Sau khi đệ trở về, liền bắt đầu chiêu mộ rộng rãi dân đoàn đi, lương thực, binh khí mà những dân đoàn này cần, thôn Cao Gia ta đều có thể cung cấp cho đệ, trước tiên phát triển đội ngũ lớn lên, sau này chúng ta mới thuận tiện liên thủ cùng nhau đối phó những nhóm lưu khấu lớn."
Trương viên ngoại gật mạnh đầu: "Nghe Bạch huynh, lát nữa ta sẽ lập tức bắt đầu làm cái này, huynh đệ còn quen rất nhiều giáo viên dân đoàn của các thôn các trấn trong huyện Hợp Dương, sẽ gọi họ tới gặp mặt với Bạch huynh, sau này chúng ta sẽ thống nhất hành động dưới sự chỉ huy của Bạch huynh."
Bạch Diên cười thầm, biểu hiện ra lại không chút dao động, chắp tay nói: "Chỉ cần đồng lòng, tại hạ có lòng tin ngăn cản Phủ Cốc Vương Gia Dận kia."
Trương viên ngoại: "Vậy tất cả đều dựa vào Bạch huynh rồi."
Phủ Cốc Vương Gia Dận vừa gặp chuyện xui xẻo!
Là thủ lĩnh quân khởi nghĩa nông dân xuất thân biên quân, Vương Gia Dận vừa bắt đầu liền cực kỳ thuận lợi, hắn triệu tập một bộ phận biên quân làm thành viên nòng cốt của mình, sau đó lại được sự ủng hộ của lượng lớn nạn dân, thanh thế tăng vọt, trước sau tuyển nhận hai viên đại tướng là An Tắc Sấm Vương tức là Cao Nghênh Tường, Tử Kim Lương tức là Vương Tự Dụng.
Tiếp theo Bạch Thủy Vương Nhị từ vùng Du Lâm bắc thượng, lại hội họp với Vương Gia Dận.
Bằng vào tên tuổi thiên hạ đệ nhất phản tặc này của Bạch Thủy Vương Nhị, rất nhiều lục lâm hảo hán tới gia nhập, khiến cho quân thế của Vương Gia Dận đại chấn, đến đầu năm Sùng Trinh thứ ba, tổng binh lực đã đột phá năm vạn.
Vương Gia Dận dẫn theo năm vạn đại quân, cảm giác hơi phiêu, ngay cả tên giả cũng không dùng, liền dùng tên thật Vương Gia Dận, chính là kiêu ngạo như thế.
Hắn một trận công phá huyện thành Phủ Cốc, mở kho thóc chiếm lương, sau đó đẩy ngã tường thành, san bằng huyện Phủ Cốc, tiếp theo công phá Hoàng Phủ Xuyên bảo, cũng đẩy ngã tường bảo, san thành bình địa...
Dù sao thì những nơi đi qua, toàn bộ san thành bình địa.
Phá hoại chung quy dễ hơn so với xây dựng, thành trì bị hắn đẩy ngã tường, muốn xây tường thành lên thì rất khó, tốn thời gian tốn công sức, còn phải xuất động vô số dân phu, trong mấy năm cũng đừng nghĩ làm xong, trong thời gian mấy năm nữa, hắn có thể trở lại cướp bất cứ lúc nào.
Thành trì không có tường thành bảo vệ, vậy không khác gì đất bằng.
Chiêu này hắn học được của người Mông Cổ khi hắn còn làm biên quân, rất hữu dụng.
Đoạn thời gian này làm loạn rất sảng khoái.
Đánh đâu thắng đó, khiến hắn đã quên mình chỉ là một lưu khấu.
Hắn còn đâu ra đấy phái ra thuỷ quân, vượt qua Hoàng Hà công kích huyện thành Hà Khúc Sơn Tây, làm ra chuyện "vượt sông công thành chiến" mà ngay cả quân chính quy cũng không dám dễ dàng đi thử.
Hành động này đương nhiên muốn bị đánh!
Tổng binh Sơn Tây cũng ngứa mắt hắn, trên tường thành huyện thành dựng lên đại pháo Tây Dương, đánh cho thuỷ quân của Vương Gia Dận kêu cha gọi mẹ, lại lui về Thiểm Tây.
Vương Gia Dận không phục, liền dọc theo Hoàng Hà bắt đầu đi về hướng nam, dự định tiến vào núi Hoàng Long, sau đó lấy núi Hoàng Long làm căn cứ địa để có thể tùy ý công kích phủ Duyên An và mấy huyện thành xung quanh.
Tính toán thì rất hay, nhưng muốn đi vào núi Hoàng Long trước hết phải đi thông qua huyện Nghi Xuyên.
Ngay khi hắn nghênh ngang dẫn năm vạn đại quân "đi qua huyện Nghi Xuyên", lại gặp một nam nhân: đốc lương đạo Thiểm Tây Hồng Thừa Trù.
Nếu đổi lại là Vương Tả Quải ở đây sẽ nói cho hắn, gặp phải Hồng Thừa Trù thì nhanh chuồn đi.
Đáng tiếc Vương Tả Quải đã chết, không có người nói cho Vương Gia Dận chuyện này.
Vương Gia Dận hoàn toàn không để vào mắt Hồng Thừa Trù chỉ dẫn theo mấy trăm gia đinh và hơn ngàn dân đoàn, suất lĩnh năm vạn đại quân xông thẳng tới Hồng Thừa Trù...
Sau đó...
Hiện tại Vương Gia Dận đang trốn trong một làng chài nhỏ bên cạnh Hoàng Hà, bên người là một đám bộ hạ đầy bụi đất, bộ dạng chật vật.
Đệ đệ của vợ hắn, tiểu cữu tử Trương Lập Vị trên mặt toàn là bụi đất, uống một ngụm nước vừa mới lấy từ Hoàng Hà, phun ra một cái rồi mắng: "Con mẹ nó khó uống quá."
Vương Gia Dận: "Nước trong sông đừng uống trực tiếp, sẽ tiêu chảy, đun sôi rồi uống."
Trương Lập Vị: "Hiện tại làm gì có tâm tình đun nước, con mẹ nó Hồng Thừa Trù, đó là quái vật gì vậy? Năm vạn đại quân chúng ta tiến lên, hắn vẫn còn không sợ? lại còn dẫn 2000 người xông qua chúng ta, con mẹ nó còn đánh bại chúng ta nữa."
Huynh đệ đồng tộc của Vương Gia Dận là Vương Quốc Trung lên tiếng: "Đại ca, Hồng Thừa Trù kia chỉ là một quan văn, nhưng mạnh đến nỗi không nói đạo lý, huyện Nghi Xuyên này chỉ sợ chúng ta không qua được rồi, căn bản không vào được núi Hoàng Long."
Vương Gia Dận gật đầu, hắn cũng không nghĩ ra, năm vạn đánh hai nghìn a, bên mình còn có biên quân làm thành viên hạch tâm, thế mà thua? Thật sự nghĩ không ra.
Càng không rõ, càng không thể lại đi khiêu khích.
Thất bại là mẹ thành công, đây là bởi vì sau khi thất bại tổng kết ra kinh nghiệm, nhưng thua cũng không biết thua thế nào, vậy nói rõ đẳng cấp của đôi bên kém quá xa, căn bản không có kinh nghiệm có thể tổng kết.
Đánh lại trận nữa, khẳng định cũng vẫn là thua.
Đúng lúc này, trên mặt sông một đội thuyền đi tới, phần lớn là thuyền đánh cá loại nhỏ, một số ít là thương thuyền cỡ trung, trên đầu thương thuyền đi đằng trước có một tráng hán, chính là Bạch Thủy Vương Nhị đã lâu không gặp.
Vương Nhị lúc này và Vương Nhị lúc mới tạo phản đã như hai người. Trên mặt vẻ phong sương nhiều hơn, đầy thổn thức, duy nhất không thay đổi là ánh mắt của hắn, vẫn kiên định, vẫn tràn ngập nhiệt tình và dũng cảm.
Vương Nhị nhảy xuống thuyền, chạy tới chỗ Vương Gia Dận: "Đại ca, sao ngươi trở về rồi?"
Vương Gia Dận vẻ mặt ảo não: "Không qua được huyện Nghi Xuyên, bị đốc lương đạo Thiểm Tây Hồng Thừa Trù đánh trở về."
Vương Nhị: "Ồ, họ Hồng lợi hại như vậy sao?"
Vương Gia Dận: "Vô cùng lợi hại! Huyện Nghi Xuyên này sợ là chúng ta không qua được, không vào được núi Hoàng Long."
Vương Nhị: "Vậy không vào cũng được, chúng ta vẫn là đi Sơn Tây đi."
Thật ra hắn đúng là không hy vọng đám người này tiến vào núi Hoàng Long, bởi vì phía nam núi Hoàng Long chính là huyện Bạch Thủy và huyện Trừng Thành, hơi nơi này, đối với Vương Nhị mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, một nơi là quê nhà của hắn, một nơi thì hắn nương tựa vào khi khởi sự tạo phản.
Hắn biết thủ hạ của Vương Gia Dận toàn là một đám lưu khấu, giết người cướp của đối với bọn người kia mà nói như ăn cơm uống nước, một khi chúng tiến vào núi Hoàng Long, rất khó bảo đảm chúng sẽ không đi tai hoạ huyện Bạch Thủy và huyện Trừng Thành.
Trương Lập Vị lên tiếng: "Sơn Tây nào dễ đi như vậy? Tổng binh Sơn Tây kia ngay cả đại pháo Tây Dương cũng xách ra rồi, bên Thiểm Tây này tổng binh năm trấn đều vào kinh cần vương, vẫn là Thiểm Tây dễ kiếm ăn hơn, chúng ta vẫn phải nghĩ cách tiến vào núi Hoàng Long đi."
Vương Quốc Trung lên tiếng: "Ta cũng có một cách."
Vương Gia Dận: "Ồ?"
Vương Quốc Trung nói: "Đi đường thuỷ, dọc theo Hoàng Hà hướng nam đến bến tàu Hiệp Xuyên của huyện Hợp Dương, chúng ta đến đó rồi lên đất liền, từ huyện Hợp Dương đi về hướng tây, đi qua huyện Trừng Thành là có thể tiến vào núi Hoàng Long rồi."
Vương Nhị mắng thầm: mẹ nó!
Vương Gia Dận: "Kế này rất hay, cứ như vậy đi."
Vương Nhị vội vàng lên tiếng: "Đội thuyền của chúng ta không đủ cho năm vạn người cùng nhau hành động, đại ca không ngại suất lĩnh chủ lực trú đóng ở chỗ này vài ngày, để ta dẫn một nhóm đi trước dò đường."