Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 343 - Chương 343: Ta Một Súng Là Hắn Nghẻo Củ Tỏi

Chương 343: Ta một súng là hắn nghẻo củ tỏi Chương 343: Ta một súng là hắn nghẻo củ tỏi

Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền đang nhanh chóng mở rộng.

Sau khi làm một trận mưa tại huyện Hợp Dương, lại vận chuyển lượng lớn lương thực đi vào, khiến cho lão bách tính của huyện Hợp Dương cảm thấy an tâm, lượng lớn điểm sáng bay lên, chỉ số cứu vớt tăng lên vèo vèo.

Đúng như phát hiện trước đây của y, cứu vớt mạng người đạt được điểm cứu vớt rất ít, nhưng cứu vớt cuộc sống của mọi người, sẽ có thể đạt được lượng lớn điểm cứu vớt.

Lão bách tính thông qua làm công nhận được lương thực, lại thấy tứ hải long vương làm mưa, cho bọn họ hy vọng sống, chỉ số cứu vớt còn không tăng lên vèo vèo sao?

Rất nhanh, tầm nhìn phía bắc hướng về trong núi Hoàng Long của Lý Đạo Huyền lại mở rộng không ít, tầm nhìn phía tây đã vượt qua huyện thành Trừng Thành, có thể thấy được "hầm Nghiêu Đầu" ở phía tây, rất nhanh là có thể thấy được huyện Bạch Thủy rồi.

Mà tầm nhìn phía đông đã bao phủ huyện thành Hợp Dương ở trong đó, đồng thời tiếp tục mở rộng về hướng đông, tiếp cận Hoàng Hà.

Lý Đạo Huyền cả ngày ấn vào "Đông nam tây bắc" bên trên hộp, muốn mau chóng thấy được Hoàng Hà, nhưng mà vội cũng vô dụng, chỉ số cứu vớt không tới chính là không tới, thật giống như Số Học không biết chính là không biết.

Thật vất vả, trong tầm nhìn của y đã tìm được một con sông nhỏ tên là Hạ Đảng, sông này chảy vào Hoàng Hà, thế nhưng, bởi vì hạn hán mấy năm liền, nước trong sông Hạ Đảng đã hầu như khô cạn, chỉ còn lại chút nước cuối cùng ở đáy sông.

Thuyền mô hình của Lý Đạo Huyền quá lớn, không thể di chuyển trong một chút nước đó được.

Được thôi, ngay cả ý nghĩ sông nhỏ hòa vào Hoàng Hà cũng tan biến, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ tầm nhìn mở rộng.

Sắc trời dần tối!

Ba người Phùng Tuyển, Bạch Diên, Trương viên ngoại đứng ở bến tàu Hiệp Xuyên, nhìn dòng sông Hoàng Hà cuồn cuộn trước mặt.

Mặc dù thiên hạ hạn hán, các loại sông nhỏ đều khô cạn, nhưng Hoàng Hà vẫn rộng trên hai dặm, nước sông cuồn cuộn chảy về hướng đông, uy thế vô cùng.

Bởi vì quan hệ đến tốc độ chảy, phần lớn những nơi tại thượng du Hoàng Hà không thích hợp làm bến tàu, nhưng bến tàu Hiệp Xuyên ở đây có một vịnh nước đọng nhỏ, nhìn qua tựa như túi dạ dày của nhân loại, nước tại nơi này tương đối bình ổn, vì vậy ở đây liền trở thành bến tàu Hiệp Xuyên nổi tiếng.

Ngày mùa tốt, rất nhiều thuyền bè từ hạ du chạy tới, vận chuyển lương thực và các loại đồ tốt của Giang Nam phồn hoa đến nơi đây, tạo phúc cho lão bách tính của huyện Hợp Dương.

Phùng Tuyển chỉ vào bến tàu cũ nát: "Xem đi, hiện tại trên bến tàu không còn mấy chiếc thuyền rồi."

Bạch Diên gật đầu, trên bến tàu chỉ có thể nhìn thấy mấy thuyền đánh cá loại nhỏ, thương thuyền là không thấy một cái nào, thật sự có vẻ hiu quạnh.

Phùng Tuyển chỉ vào địa hình xung quanh, sau đó nhíu mày: "Vịnh nước này thế nước rất chậm, rất thích hợp thuỷ quân của lưu khấu lên đất liền, nếu thuỷ quân của Vương Gia Dận qua đây, đúng là một việc tương đối phiền phức. Hai vị giáo viên, có diệu kế gì không?"

Trương viên ngoại lắc đầu: "Cái này ta cũng không hiểu, vẫn là Bạch huynh nói đi."

Bạch Diên phấn chấn, trước khi tới đây Thiên Tôn đã có phân phó, cho nên hắn cũng tuyệt không hoảng, bèn chỉ vào khu đất trống trên bến tàu: "Chúng ta có thể điều lượng lớn dân phu, trên khu đất trống này dựng một thành bảo nhỏ, cho một nhóm dân đoàn trú đóng trong bảo, cấp cho hoả pháo, hỏa súng, cung tiễn, gỗ lăn, đá tảng... đem cả bến tàu đều thiết lập trong tầm bắn của thành bảo, tặc quân sẽ không dễ dàng lên đất liền."

"Xây một thành bảo trên đất bằng, nói dễ vậy sao?" Phùng Tuyển: "Cần lượng đá rất nhiều, chỉ phá núi đào đá thôi cũng tốn không ít thời gian, xây dựng lên cũng là một công việc không phải dễ."

Bạch Diên mỉm cười: "Phùng đại nhân suy nghĩ nhiều rồi, thôn Cao Gia chúng tôi sở hữu một loại kỳ vật, tên là xi măng, lần trước ngài đến thôn Cao Gia cũng nhìn thấy rồi đấy? Xi măng có thể dùng làm đường, cũng có thể dùng để xây nhà, công tượng của thôn Cao Gia đã sở hữu kinh nghiệm dùng xi măng xây nhà rất phong phú, chỉ cần điều vài công tượng qua đây, chỉ đạo dân phu của huyện Hợp Dương khởi công, không cần mấy ngày sẽ có thể xây lên một toà thành bảo bằng xi măng ở chỗ này rồi."

Phùng Tuyển mừng rỡ, song hắn lại lập tức nhíu mày: "Cho dù giải quyết việc xây thành bảo rồi, hoả pháo hỏa súng gì đó cũng khó có thể giải quyết, bản quan cũng không phải là tổng binh Sơn Tây, trong tay không có hoả pháo Tây Dương a."

Bạch Diên: "Cái này à... giao cho tại hạ nghĩ cách đi."

Phùng Tuyển thầm nghĩ: ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? cái này cũng phải nghĩ cách? A, ta hiểu rồi, ngươi khẳng định có giao tình với tân nhiệm tuần phủ Thiểm Tây Lưu Quảng Sinh, có thể đến phủ Tây An bên kia mượn hoả pháo Tây Dương.

Nghĩ tới đây, Phùng Tuyển thoáng cái an lòng hơn, nếu Bạch Diên thật sự có thể mượn hoả pháo từ bên Tây An, vậy nhân mạch trong quan trường của người này đáng sợ thế nào? Có một người như thế giúp huyện Hợp Dương, vậy huyện Hợp Dương ổn rồi.

Bạch Diên: "Nói chung, trước khi thành bảo hoàn thành, hoả pháo và hỏa súng được điều đến, chúng ta chỉ có thể dùng nhân lực bảo vệ bến tàu này. Trương đệ, huyện Hợp Dương này dù sao cũng là địa bàn của các ngươi, nơi này trước tiên chỉ có thể tạm thời dùng người của ngươi phòng thủ thôi."

Trương viên ngoại ôm quyền: "Bạch huynh yên tâm, giờ ta sẽ đưa bốn trăm dân đoàn qua, tạm thời đóng giữ ở đây."

Trương viên ngoại vội vã rời đi.

Phùng Tuyển cũng nói: "Chuyện ở đây nhờ các ngươi rồi, bản quan về huyện thành trước, xử lý tạp vụ."

Bạch Diên: "Phùng đại nhân cứ tự nhiên."

Phùng Tuyển cũng rời khỏi.

Trên bến tàu Hiệp Xuyên cũng chỉ còn lại Bạch Diên và một đám gia đinh của hắn.

Hắn chắp hai tay sau lưng đứng bên bờ Hoàng Hà, trên mặt nở nụ cười khó hiểu.

Một gia đinh thấp giọng hỏi: "Lão gia, vì sao ngài cười?"

Bạch Diên cười hắc hắc: "Ta đang suy nghĩ, ý của Thiên Tôn rõ ràng là muốn cứu vớt khắp thiên hạ, mà Hoàng Hà này lại có thể thông nửa thiên hạ, bến tàu Hiệp Xuyên này, sau này nhất định là nơi xuất phát để chúng ta cứu vớt thiên hạ thương sinh."

Gia đinh: "Ặc, lão gia có phải nghĩ quá xa rồi không?"

Đang nói đến đó, một gia đinh đang đứng chỗ cao canh gác đột nhiên la lên: "Lão gia, không tốt, trên mặt sông phía bắc xuất hiện đội thuyền rất lớn."

Lời này khiến cho Bạch Diên giật mình: "Vương Gia Dận tới rồi? Nhanh như vậy? Không xong rồi, chúng ta chưa kịp bố trí gì hết."

Hắn vội vàng đi lên chỗ cao, nhìn ra xa mặt sông hướng bắc, quả nhiên, một nhóm thuyền đánh cá, ở giữa còn có một vài thương thuyền đang đi tới bến tàu Hiệp Xuyên.

Gia đinh: "Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm gì?" Bạch Diên nói: "Chỉ bằng vài người chúng ta là không thể ngăn cản lưu khấu lên đất liền, nhanh rút lui, đi về mang binh của chúng ta tới."

Hắn chỉ dẫn theo 30 gia đinh bên người, căn bản không có khả năng đánh một trận với lưu khấu, liền vội vàng chạy về hướng tây, cách xa bờ sông.

Chạy được một đoạn, hắn lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười khẩy một tiếng, dừng bước.

Gia đinh: "Sao lão gia không chạy nữa?"

Bạch Diên: "Mặc dù chúng ta không thể chính diện tác chiến, thế nhưng trốn ở xa, cơ hội bắn lén một phát vẫn phải có, ta ở trên bờ nhắm vào đội thuyền trên sông, trước khi tặc tù lên bờ, ta một súng cho hắn nghẻo củ tỏi, nói không chừng chúng sẽ sợ hãi, không dám lên bờ nữa."

Bình Luận (0)
Comment