Bạch Diên một lần nữa về tới bên bờ, ở nơi cách bờ sông mấy trăm bước, tìm một hố đất nhỏ và nằm vào trong đó.
Đáng thương cho bộ bạch y trên người hắn, vừa nằm xuống biến thành màu vàng rồi.
Lấy ra toại phát Tuyến thang thương, nạp đạn, nén hoả dược, phải một hồi mới thông được.
Khi hắn đã chuẩn bị xong, đội thuyền cũng đã đến sát bên bến tàu Hiệp Xuyên.
Mấy chiếc thuyền đánh cá ban đầu trên bến tàu sớm đã bỏ trốn mất dạng, đội thuyền của tặc quân đã tiếp cận bờ.
Ánh mắt của Bạch Diên lập tức đảo quanh đội thuyền một vòng, muốn tìm kiếm "Kỳ Hạm".
Lập tức tìm được, trên một thương thuyền cỡ trung có treo một lá cờ rách rưới, trên cờ viết một chữ Vương, bị gió sông thổi bay phất phới.
"Hắc, Vương Gia Dận tự mình tới rồi sao?" Bạch Diên hưng phấn, nếu ở chỗ này một phát súng diệt Vương Gia Dận, vậy thì tặc quân khẳng định đại loạn, không chừng có thể hù doạ bọn chúng khóc.
Hắn lại nhìn chăm chú... vẻ mặt tức khắc trở nên cổ quái.
Người đứng trên thuyền rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu? Thế nhưng, mình khẳng định chưa từng gặp qua Vương Gia Dận, vậy thì khó hiểu quá.
Đúng lúc này, một gia đinh bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Ồ, đó không phải là Bạch Thủy Vương Nhị sao? Lúc huyện Trừng Thành đại loạn ta từng gặp qua hắn một lần."
Bạch Diên đột nhiên nghĩ tới: "Đúng đúng, là Bạch Thủy Vương Nhị, ta từng gặp hắn một lần ở thôn Cao Gia, ta nhớ rất rõ ràng."
Hắn suy nghĩ một chút, liền thu hỏa súng trong tay lại.
Gia đinh: Ơ, lão gia, sao ngài thu súng rồi? Không giết Vương Nhị sao?"
Lúc trước khi Bạch Diên tiếp viện Cao Gia bảo, ngăn cản Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo, hắn chỉ đơn thương độc mã chạy đến thôn Cao Gia hỗ trợ, gia đinh của hắn đều không đi theo, sau đó Vương Nhị vì không liên lụy thôn Cao Gia mới nói dối là hắn đánh thôn Cao Gia thất bại, mới bị trọng thương, cho nên người bên ngoài cũng không biết Vương Nhị và thôn Cao Gia có một đoạn ân oán, ngay cả bọn gia đinh Bạch gia cũng không biết chuyện của Vương Nhị.
Bạch Diên khẽ thở dài một hơi: "Vương Nhị là một hảo hán chân chính, không hỏi nguyên do đã một súng bắn chết hắn, ta làm không được, trước tiên nhìn tình huống đi."
Chỉ thấy đội thuyền của lưu khấu tấp lại gần bờ bến tàu, nhưng không lên bờ, hình như Vương Nhị quát lên với chúng vài câu, cả đội thuyền đều ngoan ngoãn chờ ở bên bờ.
Vương Nhị chỉ dẫn theo một nhóm người nhỏ, không đến mười người, từ trên thuyền nhảy xuống.
Trước tiên dè dặt nhìn xung quanh một chút, sau đó mới chạy vội về phía tây.
Bạch Diên nhìn đến đây, mơ hồ đoán được cái gì, hắn cũng không nằm trong hố đất nữa, hai tay chống đất, bật người cái vèo đứng dậy.
Vương Nhị vừa đi vội, vừa cảnh giác xung quanh, nào ngờ phía trước cách đó không xa có một người thoắt cái nhảy ra, khiến hắn giật mình, liền soạt một cái rút đao bên hông ra, nhưng khi hắn nhìn rõ người trước mắt lại khẽ sửng sốt: "Ơ, Bạch tiên sinh của Bạch gia bảo?"
Bạch Diên mỉm cười, lấy ra cây quạt, soạt một cái vung ra, lộ ra hai chữ "quân tử": "Chính là tại hạ."
Vương Nhị ngẩn người xong, liền mừng rỡ: "Ta đang muốn về thôn Cao Gia, không ngờ có thể gặp được Bạch tiên sinh ở đây, thực sự là niềm vui ngoài ý muốn."
Hắn cũng không quên, lúc trước bị Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo phản bội, đâm hắn bị thương ở trong sơn động, là Bạch Diên dẫn người suốt đêm đi vài dặm sơn đạo mới cứu hắn ra trị thương, chuyện cũ vẫn rõ mồn một, khiến hắn không khỏi thổn thức.
Bạch Diên: "Vương hảo hán, lúc trước ngươi chọn rời khỏi thôn Cao Gia, đi ra ngoài lang bạt thiên hạ, mọi người cũng tôn trọng ý kiến của ngươi, để ngươi đi, hôm nay lại dẫn theo người của Vương Gia Dận trở về, lại là cớ gì?"
Vương Nhị: "Ta đang muốn trở về nói chuyện này, có thể gặp được Bạch tiên sinh ở đây thật sự tốt quá, xin Bạch tiên sinh đưa ta về thôn Cao Gia một chuyến đi."
Bạch Diên: "Được, vậy ngươi đi theo ta."
Chạng vạng, chuông cửa bị ấn vang lên liên tục.
Đang giờ cơm, Lý Đạo Huyền tay trái bưng một bát mì xào, đôi đũa ngậm vào trong miệng, dùng tay phải kéo cửa ra.
Ngoài cửa lại là Thái Tâm Tử đứng đó, vẻ mặt tươi cười: "Này, Đạo Huyền, thuyền mô hình mà cậu nhờ tôi làm, chiếc đầu tiên đã làm xong rồi, tôi cố ý đưa qua đây, thuận tiện đến thăm nhà mới của cậu luôn."
Lý Đạo Huyền cười: "Một cái biệt thự rách mà thôi, cũng không có gì đẹp."
"Chậc, biệt thự riêng biệt 300 mét vuông, cậu còn nói không đẹp?" Thái Tâm Tử nhìn trước nhìn sau, miệng không ngừng chậc chậc tán thưởng, nhìn hết lầu một, nhưng khi hắn muốn lên lầu hai lại bị Lý Đạo Huyền nắm lấy kéo lại: "Lầu hai không thể lên."
Thái Tâm Tử làm vẻ mặt "tôi hiểu rồi", đè thấp giọng nói: "Dẫn gái về, không cho tôi lên xem?"
Lý Đạo Huyền trợn trắng mắt: "Không sai, 15 cô gái không mặc quần áo đang ở trên lầu hai mở đại hội thoát y, nếu cậu đi lên nhìn thấy chỗ không nên nhìn trên người họ, tôi sẽ ghen, muốn móc mắt của cậu ra."
Thái Tâm Tử cười to: "Nói láo cũng không biết nói, trong nhà thật sự có 15 cô gái sao cậu phải ăn mì gói, cậu cầm một con tôm hùm ra mở cửa thì tôi sẽ tin."
Lý Đạo Huyền câm nín.
Thái Tâm Tử: "Được rồi được rồi, làm huynh đệ quan trọng nhất chính là tôn trọng bí mật của đối phương, tôi không lên lầu hai nữa, biệt thự cũng xem xong rồi, cậu xem thuyền của tôi làm đi."
Hắn mở ra cái hộp mang đến, từ bên trong lấy ra một chiếc thuyền mô hình dài chừng 15 xăng-ti-mét.
Ứng với yêu cầu của Lý Đạo Huyền, chiếc thuyền này chỉ làm bằng lá sắt dày, cơ cấu chỉnh thể vô cùng rắn chắc, chất lượng quả nhiên là nhất lưu. Chỉ là vì phòng ngừa ánh nắng, trên boong và trên lâu thuyền có trải một lớp vật liệu tổ hợp.
Bề ngoài thuyền theo phong cách cổ xưa của lâu thuyền trên sông, trên sắt lá có sơn giả gỗ, khiến nó thoạt nhìn rất giống một con thuyền gỗ.
Lâu thuyền này có ba tầng, có một loại nghệ thuật của lâu thuyền Trung Quốc thời xưa, trên mái còn có các lỗ xạ kích nhỏ, đứng trên lâu thuyền có thể bắn tên, bắn hỏa súng xuống phía dưới, rất có phong cách.
Đầu thuyền có hạm thủ pháo, đuôi thuyền có hạm vĩ pháo, hai bên mạn thuyền cũng có hai hàng pháo, nhưng đều là pháo giả, dù sao Thái Tâm Tử không có khả năng làm ra hai hàng pháo thật, coi như là đại pháo mini làm thành thật cũng không được.
Lần trước nói làm pháo bắn ra hạt châu nhựa, Thái Tâm Tử không thể thành công gắn vào, bởi vì thuyền này dài chỉ 15 xăng-ti-mét, pháo bắn hạt châu nhựa đã dài tới 8 đến 9 xăng-ti-mét, đặt trên boong sẽ ảnh hưởng đến lâu thuyền, cuối cùng vẫn là huỷ bỏ.
Còn có ý nghĩ dùng bật lửa làm pháo cũng không thực tế, bởi vì quá dễ thiêu trúng mình.
Lý Đạo Huyền đếm đếm, một bên sườn có năm khẩu pháo, cộng thêm hạm thủ pháo và hạm vĩ pháo, tổng cộng 12 khẩu.
Số lượng pháo cũng không nhiều!
Dù sao nó chỉ là một con thuyền mô hình dài 15 xăng-ti-mét.
Nếu bỏ vào trong thế giới Minh Mạt, cũng chính là dài 30 mét.
Lý Đạo Huyền thầm tính toán, 30 mét chẳng khác nào dài như "Thuyền buồm lớn Tây Ban Nha" thời kỳ đầu, sau đó kỹ thuật chế tạo thuyền buồm lớn Tây Ban Nha được không ngừng nâng cao, sau khi kỹ thuật thành thục, phổ biến dài tới hơn 50 mét.
Nói cách khác, chiếc thuyền này của mình cũng không to bằng thuyền buồm lớn Tây Ban Nha.
Đặt trên biển, đây là một con thuyền rất nhỏ.
Nhưng đặt trên Hoàng Hà, nó lại là một quái vật khổng lồ.
Thuyền sông không cần thiết phải làm lớn quá, như vậy là tốt rồi, nếu muốn nói nó có khuyết điểm gì, thì chính là nó không được sơn theo kiểu "phong cách Thiên Tôn" đủ mọi màu sắc.