Tam Thập Nhị thấy vẻ mặt thất kinh của Phùng Tuyển, trong lòng cười thầm. Vị huyện lệnh này còn chưa biết thần lực của Đạo Huyền Thiên Tôn mênh mông dường nào, thực sự là hoàn toàn không biết gì về thực lực của thôn Cao Gia ta, cũng được, đùa với ngươi chút vậy.
Hắn vươn ra ba ngón tay và lắc đầu với Phùng Tuyển: "Đương nhiên không có khả năng chỉ ba ngày, ngươi cũng quá coi thường thôn ta rồi."
Phùng Tuyển: "Vậy... ba mươi ngày?"
Tam Thập Nhị tiếp tục lắc đầu: "Không chỉ vậy!"
Phùng Tuyển: "Ba tháng?"
Tam Thập Nhị cười: "Vì sao Phùng đại nhân luôn nghĩ đến nhỏ mọn như vậy, không thể lớn mật một chút, nghĩ nhiều một chút?"
Phùng Tuyển hít vào một hơi thật sâu, hỏi dò: "Không phải là... ba năm chứ?"
Tam Thập Nhị cười ha ha: "[Tam sinh tam thế]."
Phùng Tuyển hoang mang. Nói thật thì, hắn không quá tin lời này.
Tam Thập Nhị cũng biết hắn sẽ không tin, mỉm cười nói: "Thật ra Phùng đại nhân cũng không cần suy nghĩ nhiều, huyện Hợp Dương hiện tại đã có tứ hải long vương làm mưa, lúc này lại đang vào vụ xuân, đã trồng được cây nông nghiệp rồi, căn bản không cần tam sinh tam thế lâu như vậy, chỉ cần thời gian nửa năm, lương thực huyện Hợp Dương sản xuất ra có thể giúp cho các lão bách tính sống sót rồi, đến lúc đó, cần gì thôn Cao Gia ta cứu tế các ngươi nữa?"
Phùng Tuyển gật đầu, lời này cũng có lý.
Trong khi nói chuyện thì đã đến thung lũng Kim Thủy.
Nơi này cách huyện thành rất gần. Vừa đi vừa nói chuyện, sau khi đi ra khỏi huyện thành là đến một sườn núi nhỏ, tiếp đó tiến vào thung lũng, chỉ một chút là đến nơi.
Đến nơi gần mỏ than, cả thung lũng đều biến thành màu đen, hai bên vách núi đều là khoáng thạch màu đen, quan đạo dưới chân vốn là màu vàng hiện tại cũng biến thành màu đen như mực, đây có lẽ bởi vì trên quan đạo này thời gian dài vận chuyển than đá, bụi than rơi xuống khiến nhiễm đen cả quan đạo.
Phía trước xuất hiện một loạt túp lều, là loại lều cỏ sập xệ dùng cành cây và cỏ khô dựng thành, bên cạnh những túp lều này là một loạt mỏ than lộ thiên. Một nhóm người đen thui như than đá đang làm việc ở bên trong.
Hoàn cảnh ở đây thì không tốt lắm, Phùng Tuyển có chút lo lắng nhìn thoáng qua xe ngựa của Cao Nhất Diệp, nghĩ thầm: vị đại phu nhân này sẽ không ghét bỏ nơi này dơ bẩn chứ?
Vừa mới nghĩ tới đây, liền thấy màn xe mở ra, Cao Nhất Diệp từ trong xe nhảy xuống, trên mặt không thấy gì là ghét bỏ, trái lại vẻ mặt hưng phấn, cất bước chạy về hướng đám người đào than: "Oa, thì ra mỏ than là như vậy?"
Nàng còn hỏi một người đào than đen thui trong đó: "Đại thúc, than đá là làm ra thế nào? Là sau khi đào lên cục đá màu đen, lại dùng kỹ thuật đặc biệt làm ra sao?"
Người đào than kia thấy có một "nữ nhân có tiền" chạy tới đặt câu hỏi thì giật mình, cũng không biết đối phương có thân phận gì, nói chung là không dám đắc tội, vội vàng cung kính trả lời: "Khởi bẩm phu nhân, than đá đào từ dưới đất lên chính là than đá, không cần dùng kỹ thuật gì khác."
"Ồ, đơn giản như vậy sao? Vậy ta cũng có thể đào rồi?"
Nàng ngồi xổm xuống, nhặt lên một cục than đá to như nắm tay trên mặt đất, cầm trong tay thưởng thức, đảo mắt đã khiến hai tay đen thui, tay áo cũng bị nhiễm đen: "Khi còn bé cảm thấy thứ này rất quý, căn bản không dùng nổi, không ngờ đào từ dưới đất lên là có thể dùng luôn, ha ha, ta muốn đào hai cục về nhà chơi."
Người đào than kia toát mồ hôi: "Phu nhân... cục trên tay ngài, là ta đào."
"Biết rồi, không cướp của ngươi đâu." Cao Nhất Diệp trả lại cục than đá trong tay cho người đó, nhìn trái nhìn phải, thấy một cây cuốc nằm bên cạnh không ai dùng, nàng nhanh chóng chạy tới và cầm lấy: "Cái này của ai? Cho ta mượn dùng trước nhé."
Cây cuốc này là của một người đào than đang nghỉ ngơi, hắn đâu dám cự tuyệt yêu cầu của kẻ có tiền, đành phải uể oải đáp ứng: "Mời phu nhân sử dụng thoải mái."
Cao Nhất Diệp cầm cuốc nhảy vào hầm, cuốc một cái thật mạnh xuống tảng đá to đen thui, chỉ nghe "keng" một tiếng, cây cuốc bật ngược lại, Cao Nhất Diệp liền ngã ngồi ra đất, bộ váy cũng bị nhiễm đen không ra hình dạng.
Nàng xoa xoa hai tay bị chấn cho tê dại: "Oa, đào cái này cũng không đơn giản."
Người đào than cười khổ: "Phu nhân, vừa rồi ngài đào không phải là than đá, chỉ là một tảng đá màu đen cứng ngắc, thật ra than đá không cứng như thế."
Cao Nhất Diệp cạn lời.
Hai thư ký Thu Cúc và Đông Tuyết nhanh chóng chạy tới, nâng Cao Nhất Diệp dậy rồi kéo nàng ra xe: "Phu nhân bị bẩn rồi, mau vào trong xe, chúng tôi dọn dẹp cho ngài."
Ba nữ nhân trong chớp mắt lại trở về trong xe.
Phùng Tuyển nhìn mà sững sờ, tình huống gì đây? Lý gia đại phu nhân, thánh nữ đại nhân này, thì ra cũng là một người nghịch ngợm.
Tam Thập Nhị: "Khụ! Phùng đại nhân không cần lưu ý, đại phu nhân nhà ta dù sao vẫn là một tiểu cô nương."
Phùng Tuyển: "Khụ! Quả thật! Tiểu cô nương hoạt bát một chút cũng rất tốt."
Hắn phấn chấn, ngày hôm nay tới nơi này là để làm chính sự, bèn bước vài bước tới trước, đứng đến phía trước hầm mỏ, lớn tiếng nói với tất cả người đào than: "Tất cả mọi người nghe cho kĩ, bản quan tuyên bố, từ hôm nay trở đi, mỏ than Kim Thủy không còn do quản lý quan phủ nữa, sẽ giao cho Lý gia của thôn Cao Gia thầu sử dụng, vị cô nương vừa rồi chính là đại phu nhân của Lý gia, người bên cạnh ta là Tam quản sự của Lý gia, không phải là bài danh đệ tam, mà là hắn họ Tam, sau này các ngươi nghe mệnh lệnh của họ mà làm việc, đã hiểu chưa?"
Những người đào than đồng loạt hành lễ, động tác có vẻ cứng ngắc.
Đối với họ, đào than cho quan phủ hay đào than cho đại lão gia nào đó cũng không khác gì nhau, dù sao thì đều là khổ, làm việc cho ai không phải cũng khổ như nhau sao?
Phùng Tuyển: "Được rồi, hiện tại để Tam quản sự sẽ nói mấy câu với mọi người."
Hắn lui sang một bên, nhường lại chủ vị.
Tam Thập Nhị mỉm cười đi tới vị trí vừa rồi của Phùng Tuyển, nhìn lướt qua toàn bộ người đào than, thấy bộ dạng nặng nề của đám người này, hắn cũng không lưu ý, nhiều năm làm sư gia khiến cho hắn hiểu rõ, khi giao tiếp với nhân dân lao động tầng dưới chót thì chuyện quan trọng nhất là cái gì.
Trực tiếp ném ra quả boom!
Tam Thập Nhị nói: "Sau này các ngươi làm việc cho Lý gia ta, chính là một phần tử của Lý gia ta, Lý gia chưa bao giờ bạc đãi công nhân, cho nên, ta tuyên bố, bắt đầu từ tháng này, tiền công mỗi tháng của các ngươi nâng lên ba lượng bạc."
Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả những người đào than đồng thời cứng đờ, giống như trong nháy mắt bị người đồng thời điểm trúng huyệt đạo của họ, khiến cho họ không thể nhúc nhích.
Thật ra không riêng gì họ, ngay cả Phùng Tuyển bên cạnh cũng cứng đờ: ba lượng bạc? Lý gia điên mất rồi? Những người đào than này là nô công thuộc tầng dưới chót nhất của xã hội, đều là tiện tịch lúc trước tổ tông đánh bại, bị bắt tới làm công việc này, mà ngươi hiện tại lại trực tiếp cho tiền công mỗi tháng ba lượng bạc, thu nhập này quả thật bằng với lão bách tính của huyện giàu có như Giang Nam.
Không ngờ, cái này còn chưa hết!
Tam Thập Nhị lại bổ sung một câu: "Được rồi, không chỉ có tiền công, còn bao ăn."
Lúc này người đào than mới giật mình la lên: "A a a a!"