Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 356 - Chương 356: Người Này Không Bắt Được

Chương 356: Người này không bắt được Chương 356: Người này không bắt được

Những người đào than thực sự là cả đời cũng không nghe nói qua loại chuyện tốt này, không chỉ bao ăn, còn có thêm ba lượng bạc tiền công, con mẹ nó cái này đâu phải là đào than? Thu nhập vượt qua cả anh bán dầu trong huyện thành rồi.

Ông chủ mới tới này không phải đang gạt chúng ta đấy chứ?

Một người đào than bạo gan đi về phía trước một bước: "Quản sự lão gia, vừa rồi ngài nói... không phải là thật chứ? Chúng tôi... chúng tôi không chịu nổi lừa gạt đâu."

Tam quản sự: "Nếu như ta có nửa câu nói dối, để cho ta sinh ra con trai không có lỗ đít."

Các người đào than mừng rỡ: "Thề độc như vậy, khẳng định là sự thật rồi."

Lý Đạo Huyền nghe đến đó, liền cắn một miếng bánh dứa: "Người này căn bản là không có khả năng sinh ra con trai nữa nhỉ? Lời thề này mặc dù có chút chân thành, nhưng không nhiều lắm."

Tuy nhiên, ngoại trừ Lý Đạo Huyền và Tam phu nhân thì không còn người khác biết Tam Thập Nhị từ lâu đã là một công công rồi. Các người đào than đối với lời thề độc này của hắn là tin tưởng không nghi ngờ, cả đám người cùng đồng thanh hoan hô: "Thật tốt quá! Đông ông mới thật tốt quá."

"Đông ông mới là người lương thiện."

Phùng Tuyển ở bên cạnh tấm tắc than: Có tiền chính là tốt, vừa đến liền dùng tiền đập, trong nháy mắt biến những người đào than này từ trạng thái tê liệt biến thành trạng thái mặt mày hồng hào. Chỉ cần Lý gia không nói láo, thật sự có thể thực hiện tiền công ba lượng bạc, độ trung thành của những người đào than này đối với Lý gia lập tức có thể đầy tràn, sau này nếu như ta muốn thu hồi mỏ than về quan phủ quản lý, những người đào than này chỉ sợ muốn tạo phản.

Nghĩ tới đây, trong lòng hơi hoảng.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu Lý gia đối xử với người đào than nghèo khổ còn hào phóng như vậy, nhất định sẽ không keo kiệt nộp một chút thuế được? Chỉ cần họ đồng ý nộp thuế, vậy mỏ than vẫn ở trong tay họ cũng không quan trọng nữa, không tính là tài nguyên quốc gia bị xâm chiếm.

Lần này đã bình thường trở lại!

Lúc này Cao Nhất Diệp lại từ trong xe nhảy ra, hai tay bẩn thỉu đã được Thu Cúc lau sạch, chỗ ống tay áo nhiễm đen cũng được Đông Tuyết lộn lại cho nàng không nhìn thấy nữa, chỉ là váy bị bẩn không có cách nào xử lý, vẫn là màu đen.

Nàng đi ra khỏi xe, chỉ về quan đạo chật hẹp từ huyện thành thông đến thung lũng Kim Thủy: "Phùng đại nhân, Thiên Tôn muốn mở rộng con đường này, làm thành con đường xi măng bằng phẳng, còn thỉnh cầu ngài dán cáo thị, chiêu mộ thêm một số dân công để mau chóng hoàn thành con đường xi măng này, từ nơi này thông đến huyện thành cũng chỉ bốn năm dặm đường, chắc không mất bao nhiêu ngày đâu?"

Phùng Tuyển: "Chỉ cần tiền công hợp lý, dân phu không thành vấn đề."

Cao Nhất Diệp gật đầu, lại nhìn về phía mảnh túp lều của các công nhân đào than: "Thiên Tôn nói, ở đây không được! Một chút gió táp mưa sa cũng không chịu nổi, nếu mắc mưa, các công nhân sẽ bị bệnh vậy đáng thương biết bao? Triệu tập các dân công tới đây, phải xây cho các công nhân đào than một khu nhà ở, phải là nhà xi măng ngăn nắp sạch sẽ."

Phùng Tuyển lại nói: "Chỉ cần tiền công hợp lý..."

Cao Nhất Diệp lại chuyển sang các thợ mỏ: "Các ngươi khi đào than phải chú ý an toàn, lát nữa Thiên Tôn sẽ an bài người đưa tới nón bảo hộ, đồng phục an toàn, bao tay vải bông, dụng cụ đào mỏ càng tốt hơn cho mọi người, mùa hè sẽ phát đồ uống mát lạnh cho mọi người..."

Nàng liên tiếp đưa ra một đống phúc lợi, toàn bộ người đào than nghe mà đầu đầy dấu chấm hỏi, chúng ta vẫn là người đào than ở tầng thấp nhất của xã hội sao?

Cao Nhất Diệp: "Sau này đừng tự xưng là người đào than nữa, phải gọi mình là công nhân mỏ than! Nào, cùng hát với ta: choòng cuốc trong tay ta vào hầm sâu, lấp lánh than đen trong ánh lửa reo..."

Thu Cúc và Đông Tuyết cũng lấy từ trong xe ngựa ra hai cái trống con, cùng nhau phụ hoạ cho Cao Nhất Diệp.

Những người đào than vừa nghe, chợt cảm thấy lời hát rất hay, cảm giác rất có sức lực, bà chủ cũng đã lên tiếng rồi, vậy hát theo chắc cũng không sai đâu.

Trên trăm người đào than cùng hát theo Cao Nhất Diệp: "Ta bạt núi cao, ta mở hầm sâu, khơi dòng suối than cho tổ quốc mạnh giàu. Đường ta đi chói ngời vinh quang, nhịp khoan ta rung chuyển gương than, như đoàn chiến binh phấn khởi lên đường..."

Phùng Tuyển: "Bài hát này là sao? Vì sao ngay cả bản quan cũng cảm thấy muốn hát theo? Rõ ràng bản quan không phải là công nhân."

Tam Thập Nhị cười ha ha, kéo lấy tay Phùng Tuyển: "Phùng đại nhân, chúng ta cũng đừng ở đây nữa, về huyện thành uống rượu đi. Chỗ ta có một vò rượu ngũ lương tốt nhất."

Phùng Tuyển phấn chấn: "Rượu ngũ lương là rượu gì? Bản quan lại chưa từng nghe nói qua."

Tam Thập Nhị tỏ ra thần bí: "Rất thơm, hắc hắc, uống rồi ngài sẽ hiểu."

Phùng Tuyển mừng rỡ: "Ồ, vậy bản quan phải thử một chút."

Kinh thành, ngự thư phòng.

Sùng Trinh hoàng đế thanh niên Chu Do Kiểm vẫn như ngày xưa, đang phê duyệt tấu chương.

Năm nay đã là năm thứ ba từ khi hắn đăng cơ, Chu Do Kiểm lại dường như đã đăng cơ 30 năm, cả người không còn hăng hái, không còn nhuệ khí, giống như trên người bị đeo gông xiềng nặng nề, trông có vẻ uể oải chán chường.

Tiện tay cầm lấy một phần tấu chương lật xem, là bên Thiểm Tây gửi tới, nói là đốc lương đạo Thiểm Tây Hồng Thừa Trù ở hai nơi Hàn Thành, Nghi Xuyên đánh bại tặc quân, trước sau liên tục đánh bại Vương Tả Quải, Trương Thuật Thánh, Cơ Tam Nhi, Vương Hổ, Tiểu Hồng Lang, Nhất Trượng Thanh, Lược Địa Hổ, Hỗn Giang Long, Vương Gia Dận...

Chu Do Kiểm phấn chấn, tâm tình giống như lại được ngồi trên máy bay phản lực.

"Đốc lương đạo Hồng Thừa Trù này là người thế nào? Vì sao lợi hại như vậy?"

Đại thái giám Tào Hóa Thuần ở bên cạnh thấp giọng nói: "Người này là tiến sĩ năm Vạn Lịch thứ 44, ban đầu thụ chức chủ sự Thanh lại ti Hình bộ Giang Tây, từng làm viên ngoại lang, lang trung, tại Hình bộ đảm nhiệm sáu năm. Năm Thiên Khải thứ hai, thăng chức đề học thiêm sự Chiết Giang, tài trí hơn người, được coi là nhân tài, rất được triều đình coi trọng, hai năm sau thăng chức Thừa tuyên bố chính tả tham nghị Lưỡng Chiết. Năm Thiên Khải thứ bảy thăng làm đốc lương tham chính Thiểm Tây."

Chu Do Kiểm: "Người này thăng quan nhanh như vậy?"

Tào Hóa Thuần thấp giọng nói: "Người này có thực học."

Chu Do Kiểm gật đầu, lại nhìn thoáng qua chiến công của người này, trong lòng cũng thầm than, bên Thiểm Tây coi như nát bét, nhưng người này vẫn đánh đâu thắng đó, xem ra thật đúng là có chút bản lĩnh, văn võ toàn tài a.

Trong lòng đang suy nghĩ nên ban thưởng gì cho hắn, đột nhiên có một tiểu thái giám chạy vào, vội la lên: "Bệ hạ, việc lớn không tốt, tuần phủ Duyên Tuy Trương Mộng Kình đột nhiên chết rồi."

Chu Do Kiểm: "Hả? Xảy ra chuyện gì? Hắn không phải đang bình thường sao?"

Thái giám vẻ mặt đau khổ nói: "Trương Mộng Kình là bị tức chết, mấy tháng trước, tổng binh năm trấn vào kinh cần vương, tổng binh Duyên Tuy Ngô Tự Miễn dưới trướng Trương Mộng Kình cắt xén lương, bắt chẹt bạc của quân sĩ không muốn tòng quân, bán trộm quân mã, sau khi Trương Mộng Kình biết được, buồn giận mà chết."

Chu Do Kiểm nhất thời giận dữ, tâm tình đang tốt lại tựa như ngồi lên tháp rơi tự do.

"Buồn cười! Tùy hứng làm bậy như vậy, lập tức bắt giữ xử lí cho trẫm."

Tào Hóa Thuần thấp giọng nói: "Bắt không được, bệ hạ, quân cần vương vốn đã có hai bộ bất ngờ làm phản rồi, nếu lúc này lại hạ lệnh bắt Ngô Tự Miễn, hắn tự biết hẳn phải chết, sẽ bất cứ giá nào làm loạn, đó chính là lộ cần vương thứ ba làm phản, ảnh hưởng rất không tốt..."

Chu Do Kiểm ôm ngực, cảm giác thở không nổi, thiếu chút nữa giống như Trương Mộng Kình bị tức đến quy thiên.

Qua một hồi lâu hắn hoà hoãn lại, trầm giọng nói: "Bổ nhiệm Hồng Thừa Trù làm tuần phủ Duyên Tuy, tiếp nhận vị trí của Trương Mộng Kình, đợi sau khi Kiến Nô lui quân sẽ bắt Ngô Tự Miễn cho trẫm xử lý."

Bình Luận (0)
Comment