Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền theo ba người Cao Nhất Diệp, Tam Thập Nhị, Phùng Tuyển cùng nhau tiến vào huyện thành Hợp Dương, Phùng Tuyển bày tiệc rượu chiêu đãi hai người. Ba người đang ăn uống vui vẻ đột nhiên một con khoái mã chạy vào huyện nha, kỵ sĩ trên ngựa bạch y thướt tha, chính là Bạch Diên.
Tại tiền sảnh hắn không tìm thấy Phùng Tuyển, liền trực tiếp chạy đến hậu viện, lao thẳng tới bên cạnh tiệc rượu: "Phùng đại nhân, việc lớn không tốt, ta phải đến xác thực tin tức, đội thuyền của Vương Gia Dận rất nhanh sẽ đánh tới bến tàu Hiệp Xuyên rồi."
Đôi đũa trên tay Phùng Tuyển rơi cạch xuống đất, máu mũi thoáng cái chảy xuống.
"Tóm lại, xin Phùng đại nhân mau chóng triệu tập dân đoàn các thôn các trấn, chạy tới bến tàu Hiệp Xuyên đi." Bạch Diên nói: "Ta cũng phải đi thông báo cho dân đoàn huyện Trừng Thành qua đây trợ chiến."
Phùng Tuyển vung vạt áo rồi chạy ra ngoài, chỉ ném lại một câu: "Được, bản quan lập tức triệu tập dân đoàn, bên Trừng Thành thì nhờ Bạch tiên sinh vậy."
Bạch Diên thấy Cao Nhất Diệp và Tam Thập Nhị cũng ở đây, có vẻ hơi bất ngờ: "Ơ, hai người cũng vừa lúc ở huyện thành Hợp Dương sao?"
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Ừm, Thiên Tôn cũng ở đây."
Bạch Diên mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu hướng lên bầu trời: "Khởi bẩm Thiên Tôn, Bạch Thủy Vương Nhị đã bình an trở về, hiện tại đang ở bến tàu Hiệp Xuyên."
Lý Đạo Huyền nghe nói thế cũng thầm vui mừng, rất tốt, Vương Nhị trong mắt y cũng coi như nửa người tí hon nhà mình rồi, bình an thì tốt nhất.
Bạch Diên nhanh chóng nói: "Nhưng hắn cũng không phải dễ dàng trở về, hắn đi thuyết phục Vương Gia Dận gia nhập thôn Cao Gia nhưng đã thất bại. Vương Gia Dận không chịu tới. Em vợ hắn là Trương Lập Vị và đồng tộc Vương Quốc Trung còn muốn giết Vương Nhị, may mà Vương Nhị sớm có chuẩn bị, dùng kế kim thiền thoát xác trộm một con thuyền nhỏ rồi dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát, một canh giờ trước đã về đến bến tàu Hiệp Xuyên."
Lý Đạo Huyền nói: "Nếu Vương Nhị khuyên bảo thất bại, Vương Gia Dận kia khẳng định sẽ giữ nguyên kế hoạch đánh bến tàu Hiệp Xuyên, nói cách khác, không bao lâu nữa, thuỷ quân của Vương Gia Dận sẽ xuôi dòng đến đây."
Bạch Diên: "Đúng vậy! Cho nên tại hạ đang định về thôn Cao Gia, báo tin cho Hòa giáo viên tới tương trợ."
"Ừm, ngươi không cần trở về." Lý Đạo Huyền: "Vừa đi vừa về quá lãng phí thời gian, để ta gọi Hòa giáo viên qua đây."
Bạch Diên ôm quyền: "Đa tạ Thiên Tôn."
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: bến tàu Hiệp Xuyên còn chưa nhét vào tầm nhìn, trận này ta lại không thể nhìn thấy, không thể ra tay bảo vệ người tí hon nhà mình, vạn nhất xảy ra tổn thương, lại phải đau lòng nửa ngày.
Phải cho các người tí hon một vài thủ đoạn tự bảo vệ mình ổn thỏa mới được.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới, lần trước đội thuyền của Vương Gia Dận đánh huyện Hà Khúc Sơn Tây, bị tổng binh Sơn Tây lấy đại pháo Tây Dương bắn phải lui về, đây cũng là một cách để phòng ngự đội thuyền rất tốt, pháo đài bến tàu, áp chế đối với đội thuyền là tương đối hiệu quả.
Lần trước đưa cho Giếng Thợ của thôn Cao Gia một số ống thép siêu nhỏ, cũng không biết họ đã làm ra đại pháo chưa, thời gian vẫn chưa qua mấy ngày, cảm giác vẫn hơi cấp bách.
Ngón tay Lý Đạo Huyền ấn lên "thôn Cao Gia", tầm nhìn đột nhiên quay trở lại, đầu tiên chuyển tầm nhìn qua gần khu vực binh doanh.
Tầm nhìn hiện tại của y rất rộng, tầm nhìn khổng lồ dài 1000 mét, rộng 600 mét, có thể đem đồng thời đưa ba doanh trại binh doanh, Cục Hỏa Khí, Kỵ Binh doanh vào tầm nhìn.
Lý Đạo Huyền cũng không nói lời thừa, trực tiếp in ra một tờ giấy và giơ lên bầu trời: "Toàn quân xuất kích, tiếp viện bến tàu Hiệp Xuyên."
Người của ba doanh lập tức hành động.
Xuất phát trước tiên là Tạo Oanh, động tác của Kỵ Binh doanh rất nhanh, vừa nói đi, lập tức có hơn trăm kỵ xông ra ngoài, đó là 120 mã tặc nòng cốt của nàng. Hiện tại tất cả đều chuyển thành kỵ binh tinh nhuệ. Sau đó tới các kỵ binh mới thu nhận, vừa xoay người lên ngựa là vội vã đuổi theo sát, cũng không biết có thể đuổi kịp đội phía trước hay không.
Tiếp theo chính là người của Trình Húc, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập hành trang rồi chạy đến Cục Hỏa Khí lĩnh đạn dược, vội vàng xuất phát. Họ là bộ binh, tốc độ hành quân đương nhiên không theo kịp kỵ binh, một đường này muốn chạy tới bến tàu Hiệp Xuyên thì nhanh nhất cũng phải thời gian một ngày.
Lý Đạo Huyền thầm nghĩ: phải mau chóng hoàn thành đường xi măng, như vậy chí ít có thể dùng Xe Mặt Trời vận binh.
Nhìn thấy kỵ binh bộ binh đều đã xuất phát, lúc này Lý Đạo Huyền mới chuyển tầm nhìn đến Giếng Thợ.
Vừa mới tới, liền thấy trong Giếng Thợ bày hai khẩu "đại pháo Inox".
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, các thợ rèn đã tạo ra được hai khẩu pháo.
Cẩn thận nghĩ lại thì cũng hiểu, chỗ khó chân chính của đúc pháo chính là ống pháo, mà Lý Đạo Huyền đã cung cấp cho họ lượng lớn ống thép nhỏ, số ống thép đang đặt chủ shop làm cũng bịt một bên, chuẩn bị sẵn hỏa môn, trên cơ bản đến tay là ống pháo có thể dùng rồi.
Các thợ rèn cần làm chỉ là thêm một vài chi tiết cho ống pháo, ví dụ lắp thêm một đôi bánh xe, hỏa môn phải có nắp che, thêm tay vịn các thứ, thêm đạn pháo thích hợp lòng pháo và hỏa dược bao định mức...
Những công việc này dễ hơn nhiều so với đúc ống pháo, lấy sức sản xuất hiện tại của thôn Cao Gia đó không phải là chuyện trong một vài ngày sao?
Chỉ là, thứ này vừa mới làm ra, còn chưa có pháo binh học tập sử dụng thế nào.
Mặc kệ, trực tiếp lấy luôn đi.
Lý Đạo Huyền không muốn làm người tí hon sợ, thế là đeo vào Găng tay Vô Cực, duỗi bàn tay vàng lóng lánh về phía Giếng Thợ. Tay kia thì không đeo bao tay mới thuận tiện thao tác.
Các công tượng thấy "tay Thiên Tôn" đưa tới, liền hoan hô: "Thiên Tôn đưa tay xuống rồi, muốn lấy cái gì?"
Lý Đạo Huyền dùng tay không đeo bao tay, nhẹ nhàng mà nhón khẩu đại pháo lên rồi đặt vào lòng bàn tay đeo bao tay, trong mắt các các người tí hon chính là "bản thân đại pháo tự bay lên, rơi vào lòng bàn tay Thiên Tôn", Thiên Tôn lão tiên, pháp lực vô biên.
Y lại nhón lên giá chứa đạn pháo, lại đặt vào trong lòng bàn tay.
Sau đó bàn tay di chuyển ngang tới cửa Cục Hỏa Khí.
Không chờ y phân phó, cục trưởng Hỏa Khí Từ Đại Phúc đã dẫn theo một nhóm hỏa dược tác chạy đến, đặt "bao hoả dược định mức" dùng cho đại pháo lên bàn tay Thiên Tôn.
Tất cả đều hiểu ý không cần nói rõ.
Lý Đạo Huyền đưa tay ra ngoài hộp, các người tí hon liền thấy bàn tay khổng lồ vàng chóe nâng hai khẩu đại pháo và đạn dược bay lên tầng mây, biến mất không thấy.
Tiếp theo, Lý Đạo Huyền lại ấn vào "Huyện thành Hợp Dương" trên hộp.
Tầm nhìn lại chuyển về bầu trời huyện thành Hợp Dương.
Lúc này Bạch Diên đang chuẩn bị trở về bến tàu Hiệp Xuyên, Cao Nhất Diệp đang nói với hắn: "Bạch tiên sinh, dân đoàn đã phái 100 người bảo vệ ta, nếu tình hình khẩn cấp, ông cứ mang 100 người này cùng đi. Họ là dân đoàn chính quy của thôn Cao Gia chúng ta, sức chiến đấu cao hơn nhiều so với dân đoàn huyện Hợp Dương, trong đó còn có Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử, sức chiến đấu của hai người này... ặc... nếu bỏ đi hai người họ, sức chiến đấu của đội ngũ vẫn rất mạnh."
Bạch Diên: "Vậy sao được? Bến tàu Hiệp Xuyên không thủ được cùng lắm chúng ta lui thủ huyện thành, không phải là chuyện to tát gì. Thế nhưng an toàn của thánh nữ vẫn là ưu tiên nhất, 100 binh sĩ kia ta không thể mang đi."