Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 358 - Chương 358: Đại Pháo Chính Là Hỏa Súng Siêu To

Chương 358: Đại pháo chính là hỏa súng siêu to Chương 358: Đại pháo chính là hỏa súng siêu to

Cao Nhất Diệp: "Ta có Thiên Tôn chăm sóc, sao có thể không an toàn được?"

Bạch Diên: "Thiên Tôn lão nhân gia ngài cũng bề bộn nhiều việc."

Hai người đang nói đến đây, Lý Đạo Huyền liền lên tiếng: "Nhất Diệp, nói cho Bạch Diên, viện quân của thôn Cao Gia đang trên đường đến đây, mặt khác, Giếng Thợ đã làm ra hai khẩu đại pháo, ta đã đem qua đây, chuẩn bị giao cho hắn."

Cao Nhất Diệp mừng rỡ: "Bạch tiên sinh, Thiên Tôn tới rồi..."

Bạch Diên nghe xong cũng mừng rỡ: "Viện quân tới thì tốt rồi, về phần đại pháo, không thể trực tiếp đưa cho ta được. Lão bách tính bên huyện Hợp Dương tạm thời còn chưa biết tường tận sự tích về Thiên Tôn, trực tiếp đưa bàn tay khổng lồ từ trên bầu trời xuống sẽ làm lão bách tính trong huyện thành sợ hãi.

Lý Đạo Huyền: "Đúng vậy, không thể làm họ sợ hãi, cho nên ngươi cần ra ngoài thành, đến một chỗ không người ta sẽ thả đại pháo xuống."

Bạch Diên: "Được!"

Hắn và Cao Nhất Diệp vội vàng dẫn theo hơn trăm dân đoàn chạy ra ngoài thành. Người không có sức chiến đấu như Tam Thập Nhị cũng chạy ra hóng hớt. Đoàn người chạy ra xa ngoài thành, nhìn trái nhìn phải không có người, ở chỗ này chắc sẽ không làm lão bách tính sợ hãi rồi.

Lúc này Lý Đạo Huyền mới thả xuống hai khẩu đại pháo inox.

Hai khẩu đại pháo này rất nặng, lại thêm một cái giá chứa đạn pháo cũng rất nặng, còn có vài bao hỏa dược, thứ này giao vào tay dân đoàn cũng là một chuyện phiền toái.

Hơn trăm dân đoàn lập tức bắt đầu hành động, dùng hơn mười người đẩy kéo đại pháo, mấy người ôm đạn pháo, mấy người dè dặt khiêng bao hỏa dược, lại lần nữa trở về huyện thành.

Mọi người vừa đến cửa huyện thành lại thấy huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển cũng trở về, phía sau còn có gia đinh, nha dịch, đại đội dân đoàn đi theo, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cũng tổ chức lại dân đoàn của các thôn các trấn huyện Hợp Dương.

Đôi bên gặp nhau ở cửa thành, Phùng Tuyển từ xa nhìn thấy dân đoàn đang kéo hai khẩu đại pháo, không khỏi giật mình: "Ôi trời, Bạch tiên sinh, ngươi lấy đại pháo từ đâu vậy?"

Bạch Diên cười hắc hắc: "Lần trước tại hạ không phải đã nói sao? Việc đại pháo cứ giao cho ta nghĩ cách."

Phùng Tuyển cẩn thận nghĩ lại, thật giống như có việc này, lúc đó nghe Bạch Diên nói có thể làm ra đại pháo hắn còn lấy làm kinh hãi, không ngờ người này thật sự có thể làm ra thứ này ư? Quá lợi hại, hậu trường của người này không biết cứng thế nào, không khéo tuần phủ đại nhân cũng phải nể mặt hắn.

Tuy nhiên...

Tuy nhiên.

Màu sắc của đại pháo này có hơi cổ quái.

Đại pháo Tây Dương mà Phùng Tuyển nhìn thấy trước đây đều đen thui, hoặc là hai màu xanh đen của đồng sắt hỗn hợp, sao khẩu đại pháo trước mắt này lại lóng lánh ánh bạc? Chất liệu cổ quái gì làm ra thế này?

Bạch Diên: "Phùng đại nhân, hiện tại không phải là lúc bới móc chuyện đại pháo? Chúng ta phải mau chóng đưa đại pháo và dân đoàn đến bến tàu Hiệp Xuyên mới là chính sự."

Phùng Tuyển phấn chấn: "Cũng phải! Chúng ta khẩn trương xuất phát."

Dân đoàn bên hắn nhân số đông đảo, còn có cả mấy con trâu ngựa la, làm mấy con trâu là có thể kéo hai khẩu đại pháo di chuyển rồi, đạn pháo và bao hỏa dược đều có thể đặt trên xe ngựa xe trâu kéo đi, cũng tiết kiệm không ít nhân lực.

Một đám người chuẩn bị di chuyển về phía đông nam.

Bạch Diên quay đầu lại, nói với Cao Nhất Diệp và Tam Thập Nhị: "Hai người ở lại huyện Hợp Dương đi, không cần tự mình chạy đến nơi chiến tranh để mạo hiểm."

Hai người cũng biết mình ở trên chiến trường không có tác dụng gì, cũng không phản đối. Cao Nhất Diệp nói: "Một trăm dân đoàn hộ vệ của ta xin nhất định phải mang đi, đây cũng là ý của Thiên Tôn."

Bạch Diên nghe nói là ý của Thiên Tôn cũng không phản đối nữa: "Vậy thánh nữ đại nhân cẩn thận nhiều hơn."

Bạch Diên và trăm dân đoàn thôn Cao Gia cộng thêm 1500 dân đoàn huyện Hợp Dương do Phùng Tuyển mang theo, trùng trùng điệp điệp đi về hướng bến tàu Hiệp Xuyên.

Từ huyện thành đến bến tàu Hiệp Xuyên, theo đường thẳng cũng khoảng hơn 30 dặm, phải thời gian nửa ngày mới có thể chạy tới.

Trong lòng Phùng Tuyển vẫn có chút lo lắng, hắn không có chút lòng tin nào đối với số dân đoàn trong tay mình. Vương Gia Dận kia có tới năm vạn bộ hạ, trận này đánh thế nào? Trong lòng hoàn toàn không nắm chắc.

Bạch Diên cười lên tiếng: "Phùng đại nhân không cần khẩn trương, ngài xem, chúng ta có hai khẩu đại pháo cơ mà. Cứ theo tổng binh Sơn Tây kia, đặt đại pháo trên bến tàu, bắn cho đội thuyền của Vương Gia Dận mấy quả pháo, bắn chìm mấy chiếc thuyền của hắn là tặc tử này sẽ tự lui thôi."

Nghe hắn nói như vậy, Phùng Tuyển cũng thoáng yên lòng hơn: "Bạch tiên sinh nói rất phải, chúng ta có hai khẩu đại pháo mà."

Nói đến đây, hắn đột nhiên cảm giác có chỗ nào không thích hợp.

"Bạch tiên sinh, ta thấy những người bên cạnh ngươi, hình như là đám hộ vệ đi bên cạnh thánh nữ phải không, trong những người này, có ai biết dùng đại pháo không?"

Bạch Diên: "Ặc!"

Phùng Tuyển: "Ngươi kiếm được đại pháo, lại không mượn luôn pháo binh?"

Bạch Diên: "Cái này à..."

Phùng Tuyển nhìn vẻ mặt của hắn biết là không ổn: "Bạch tiên sinh a, chỉ có đại pháo, không có pháo binh, vậy có lợi gì? Xong xong! Xong đời."

Bạch Diên vung tay lên: "Đừng hoảng! Đại pháo chẳng qua là hỏa súng siêu to mà thôi, phương pháp sử dụng khẳng định không khác gì hoả súng, tại hạ tinh thông hỏa súng, ngoài trăm bước là có thể dùng hỏa súng bắn chết Phiên Sơn Nguyệt rồi, há có đạo lý không biết dùng đại pháo?"

Phùng Tuyển câm nín.

Bạch Diên nói: "Dù sao thì hỏa súng cũng là bắn, đại pháo cũng là bắn, đều là xạ thuật, mà môn Xạ trong quân tử lục nghệ này tại hạ vẫn luôn chú ý. Đừng lo lắng, tại hạ sẽ đích thân điều khiển đại pháo, nhất định sẽ bắn cho đội thuyền của Vương Gia Dận đái ra quần."

Phùng Tuyển không nói được một lời, chỉ yên lặng chảy xuống hai hàng máu mũi.

Bạch Diên: "Vì sao Phùng đại nhân đột nhiên chảy máu mũi? Ngươi không phải chỉ khi tâm tình lên xuống mới có thể chảy sao?"

Phùng Tuyển: "Tâm tình hiện tại của bản quan đang đặc biệt lên xuống a! Có ai nghe những lời ngươi vừa nói mà không lên xuống được sao? Có sao? Có sao? Có sao?"

Bạch Diên nghẹn lời.

Hai người vừa hành quân vừa trò chuyện, thời gian nửa ngày nhoáng cái trôi qua, đã đến bến tàu Hiệp Xuyên.

Lúc này, bên cạnh bến tàu tòa thành xi măng vừa mới bắt đầu xây, muốn xây xong thì còn lâu.

Được cái cũng đã dựng lên một bức tường gỗ thật dài, nó chỉ dùng từng thân cây đặt song song đóng sâu xuống dưới nền đất mà thành, trên đầu tường đã không kịp làm ra không gian dành cho thủ quân đi lại, cũng chỉ là một bức tường đơn độc, làm thành hình nửa cung tròn, bao vây bờ nước của bến tàu vào trong đó.

Trông giống như bức tường dài ở thác nước Hồ Khẩu tại Hoàng Hà ở hiện đại vậy, dùng tường vây bao lại bộ phận Hồ Khẩu không cho du khách nhìn thấy.

Trương viên ngoại của Hạ trang dẫn theo 400 dân đoàn đang đóng ở phía sau tường vây.

Mặt khác còn có Bạch Thủy Vương Nhị, Bạch Miêu, cùng với 100 thôn dân Vương gia đóng ở bên cạnh.

Tiếp theo chính là lượng lớn dân công, nhân số hơn một nghìn, có người đang phụ trách làm đường, có người đang phụ trách xây thành bảo xi măng, cảnh tượng ở bến tàu trông rất náo nhiệt.

Người của Phùng Tuyển và Bạch Diên vừa đến, bên cạnh bến tàu liền tề tụ 4000 người, quy mô rất lớn, bên cạnh bến tàu nho nhỏ dòng người đông đen, đầu người chi chít.

Bình Luận (0)
Comment