Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 359 - Chương 359: Không Thể Dùng Đám Ô Hợp Hình Dung Bản Thỏ

Chương 359: Không thể dùng đám ô hợp hình dung bản thỏ Chương 359: Không thể dùng đám ô hợp hình dung bản thỏ

Trông thấy bên cạnh bến tàu có nhiều người như vậy, Bạch Diên liền nở nụ cười: "Phùng đại nhân, ngài xem, bên chúng ta thoáng cái có thêm hơn 3000 người rồi, nhân số cũng không ít."

Phùng Tuyển: "Chúng ta đây là hơn 3000 quân ô hợp, mà Vương Gia Dận có 5 vạn quân ô hợp!"

"Này, nói ai là quân ô hợp đấy?" Bát Địa Thỏ đi theo phía sau Bạch Diên tỏ ra không vui. Hắn vốn là hộ vệ của Cao Nhất Diệp, thế nhưng Cao Nhất Diệp giao hắn cho Bạch Diên, hắn liền một đường đi theo tới bến tàu Hiệp Xuyên, vốn vẫn khép mình đi theo phía sau Bạch Diên, cũng không gây sự gì, thế nhưng hiện tại đột nhiên nghe được Phùng Tuyển nói họ là đám ô hợp, đâu chịu được?

Bát Địa Thỏ bước tới trước một bước, nói lầm bầm: "Phùng đại nhân, mặc dù ngài là một đại nhân vật, nhưng cũng đừng coi thường dân đoàn của thôn Cao Gia ta, đệ nhất cao thủ dân đoàn thôn Cao Gia, người giang hồ xưng Bát Địa Thỏ, võ nghệ cao cường, nhất kiếm quang hàn tứ thập châu, dùng bốn chữ đội quân ô hợp hình dung ta, chẳng phải là quá thất lễ sao?"

Nhìn thái độ tràn đầy tự tin, giọng điệu kiêu ngạo, ngông nghênh đứng ra, cũng khiến Phùng Tuyển "ơ" một tiếng, từ đầu đến chân quan sát Bát Địa Thỏ một phen, cảm giác người này hình như, hình như, có lẽ, khả năng có chút lợi hại nhỉ?

Phùng Tuyển hai tay ôm quyền, làm lễ một cái: "Xin lỗi, vừa rồi là bản quan nói lỡ, không biết Thỏ anh hùng đối với tình thế trước mắt, có nhận định gì?"

Bạch Diên nghe hắn hỏi như thế, trong bụng nghĩ thầm: không xong, Bát Địa Thỏ sắp hiện nguyên hình rồi.

Bát Địa Thỏ nhìn thấy người đứng đầu một huyện cũng phải "khiêm tốn học hỏi" đối với mình, nhất thời cảm giác có chút đắc ý, lỗ mũi nghếch lên trời, ngẩng đầu lên nói: "Phùng đại nhân, ngài tính toán số lượng quân địch sai rồi, Vương Gia Dận vốn không có năm vạn người."

Phùng Tuyển: "Nhân số này là quân tình chính thức của triều đình gửi tới báo cho, sao lại sai được?"

Bát Địa Thỏ nói: "Nếu như đánh trận ở trên đất bằng, họ Vương có lẽ có thể tới 5 vạn người, nhưng hắn theo Hoàng Hà tới công bến tàu của chúng ta, sẽ không thể tới năm vạn được, hắn có thể tới bao nhiêu người, quyết định bởi hắn có bao nhiêu thuyền."

Phùng Tuyển nghe vậy, hơi sửng sốt, lập tức mừng rỡ: "Thỏ anh hùng nói có lý, ha ha ha, Vương Gia Dận không tới được năm vạn người. Hắn không thể có nhiều thuyền như vậy, đi thuyền trên Hoàng Hà này vốn trắc trở, thuyền đánh cá và thương thuyền thường không nhiều lắm, dù cho hắn một đường đi cướp cũng không thể nào sở hữu đội thuyền có thể chuyên chở năm vạn người, nhiều lắm hắn chỉ có thể phái một đội quân tiên phong qua đây tra xét thôi."

Bát Địa Thỏ đắc ý: "Không sai! Người tới đây sẽ không quá một vạn. Chúng ta có hơn 3000. dựa vào mộc trại bờ sông phòng ngự, đối phương lên đất liền tác chiến ít nhất phải có số người gấp năm lần chúng ta, cũng chính là ít nhất phải có 1500 người mới có thể công được, sao chúng ta có thể thua nhỉ?"

Phùng Tuyển nghĩ thầm: người tự xưng Bát Địa Thỏ trước mắt này vẫn có chút ý nghĩ, một phen phân tích có lý có chứng, cũng không phải là bắn tên không đích.

"Ha ha ha!" Phùng Tuyển cười to: "Như vậy, bản quan sẽ không hoảng nữa."

Hắn vừa mới nói xong câu đó, liền nghe được hơn ngàn dân phu đang làm đường và xây thành bảo xi măng đánh trống reo hò, có người hô lớn: "Sắp đánh trận à?"

"Dân đoàn tới nhiều như vậy, khẳng định sắp đánh trận rồi sao?"

"Là lưu khấu sắp tới rồi ư?"

"Oa!"

"Vậy ta phải đi thôi."

"Ta cũng muốn đi, ta cũng không muốn đánh trận."

Sau một hồi ồn ào, hơn ngàn dân phu đột nhiên đổ xô bỏ chạy về hướng tây bắc, trong nháy mắt chạy sạch.

Chỉ để lại hơn ngàn dân đoàn của huyện Hợp Dương, cùng với một trăm người của Vương Nhị, một trăm người của Bạch Diên, cộng lại mới đủ hai nghìn.

Phùng Tuyển lau mồ hôi: "Chúng ta còn lại 2000 người, Thỏ anh hùng, vừa rồi ngươi nói, đối phương gấp năm lần chúng ta mới có thể công lên? Vậy... một vạn người chẳng phải là vừa đủ năm lần rồi?"

Bát Địa Thỏ cũng mồ hôi đầy đầu chảy xuống.

Bạch Diên nhịn không được cười ha hả, con thỏ này, lại lòi cái đuôi ra rồi.

"Đừng loạn nữa, lắp pháo!"

Bạch Diên vung tay lên: "Dựng hai khẩu pháo của chúng ta lên, miệng pháo hướng về Hoàng Hà."

Người của dân đoàn lập tức hành động.

Lúc này, từ xa vang lên tiếng vó ngựa vang dội, 300 kỵ binh từ hướng tây bắc chạy băng băng tới, dẫn đầu là một viên nữ tướng, tướng tá cao to, giống như một mẫu tinh tinh đang cưỡi ngựa, chính là Tạo Oanh đã tới, cách còn xa nàng đã lớn tiếng kêu lên: Bạch tiên sinh, bến tàu không sao chứ? Ta phụng mệnh Thiên Tôn đến đây tiếp viện. Bộ binh của Hòa giáo viên còn phải mấy canh giờ nữa mới đến được."

Bạch Diên quay đầu nhìn, mừng rỡ: "Tạo đoàn luyện, ngươi tới đúng lúc, đội thuyền của Vương Gia Dận còn chưa tới."

Phùng Tuyển vừa nhìn, phe mình lại tới nhiều kỵ binh như vậy, trong lòng cũng không khỏi thất kinh: thôn Cao Gia lợi hại như vậy sao? có thể điều đến đội kỵ binh?

Tạo Oanh lớn tiếng nói: "Người của ta không thích hợp thủ bến tàu, ta chạy dọc theo hướng bắc bờ tây Hoàng Hà một đoạn nhìn xem sao."

Bạch Diên: "Được! Việc trinh sát nhờ vào Tạo đoàn luyện rồi."

Tạo Oanh ở trên lưng ngựa ôm quyền, ghìm chiến mã, dọc theo Hoàng Hà đi về hướng bắc, 300 kỵ đuổi theo phía sau như gió, trong nháy mắt đã đi xa.

Phùng Tuyển nhịn không được hỏi: "Thôn Cao Gia các ngươi còn có cả kỵ binh cơ à? Vị nữ anh hùng kia là ai?"

Bạch Diên mỉm cười nói: "Đó là Tạo đoàn luyện của thôn Cao Gia ta, chuyên môn phụ trách huấn luyện kỵ binh. Ngươi xem kỵ thuật của nàng rất tốt đó."

Phùng Tuyển nhịn không được nói: "Huyện Trừng Thành cũng không phải nơi sinh ra ngựa, các ngươi lấy đâu nhiều chiến mã như vậy?"

Bạch Diên cười hắc hắc: "Mua!"

Phùng Tuyển: "Mấy trăm chiến mã, khoản tiền đó chắc rất lớn."

Bạch Diên lấy quạt ra, vẩy một cái, lộ ra hai chữ quân tử trên mặt, dùng cây quạt che khuất nửa bên mặt mình, rất trang bức nói: "Lý gia rất giàu."

Phùng Tuyển cạn lời.

Đây không phải rất giàu được, đây là phú khả địch quốc mới đúng?

Không biết vì sao, cảm giác mình càng lúc càng có lòng tin rồi, Phùng Tuyển nghĩ thầm: dựa vào một cây đại thụ lớn như vậy, nói không chừng có thể ngăn cản được Vương Gia Dận, được, không sợ nữa, binh tới tướng ngăn, nước lên đập chặn, sợ cái rắm.

Phùng Tuyển vội vàng chỉ huy người của dân đoàn dựng lên một cái giá phía sau tường mộc trại, làm một cái bệ để có thể leo lên bắn tên, bằng không một hàng tường gỗ mỏng manh ngoại trừ che đậy tầm mắt thì không có bất cứ tác dụng gì.

Mấy giáo viên dân đoàn đều chạy tới chạy lui, đi khắp nơi phân công và an bài công việc.

Bạch Diên thì đi tới bên cạnh Bạch Thủy Vương Nhị: "Người của ngươi, chỉ sợ không thích hợp tham chiến. Vừa mới thoát ly khỏi Vương Gia Dận đã lập tức ở chỗ này khai chiến với hắn, sợ rằng có phần mất nghĩa khí giang hồ."

Vương Nhị lắc đầu: "Ta đã nghĩa khí với hắn rồi, nhưng em vợ Trương Lập Vị và đồng tộc Vương Quốc Trung của hắn muốn giết ta, bắt đầu từ một khắc đó, người không nghĩa khí không phải ta, mà là hắn, người của ta không có gì không thể tham chiến. Huyện Trừng Thành cũng là gia hương của thôn Vương Gia ta, vì thủ hộ gia hương của mình mà chiến, bất luận đến đâu, cũng đều không sai."

Bình Luận (0)
Comment