Bạch Diên thấp giọng nói: "Không chỉ vấn đề này, nếu như người của Vương Gia Dận khi giao chiến nhận ra ngươi, tức giận mắng vài câu 'Vương Nhị ngươi vì sao đối nghịch với ta', bên chúng ta sẽ không biết có bao nhiêu người nghe ra tên của ngươi, chỉ sợ không thích hợp."
Vương Nhị đột nhiên tỉnh ra, mình chính là thiên hạ đệ nhất đại phản tặc, đi tới đâu cũng là đối tượng quan phủ trọng điểm tiêu diệt, sau này nếu mình muốn gia nhập thôn Cao Gia, khẳng định phải mai danh ẩn tích, không thể mang đến phiền hà cho thôn Cao Gia mới phải.
Nếu như để cho hơn ngàn người của huyện Hợp Dương này nghe được tên của mình, tin tức nói không chừng sẽ lọt ra, phiền phức phía sau sẽ rất nhiều.
Vương Nhị lấy tấm vải bịt mặt mình lại, lại duỗi tay ra: "Cho ta một cái mũ vàng."
Bạch Diên: "Hình như ngươi phải đội mũ trắng."
Vương Nhị: "Mũ trắng đều là người có học vấn đội, mũ xanh cũng là người có tay nghề đội, người như ta đội mũ vàng là được rồi."
Bạch Diên cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng đúng, vậy chỉ có thể ủy khuất Vương Nhị đội mũ vàng rồi.
Hắn đội mũ vàng che mặt, lại bảo hơn trăm thôn dân thôn Vương Gia dưới trướng hắn đều đội mũ vàng che mặt, như vậy, trông giống như các dân công bình thường trong khi làm việc sợ bụi bặm bay vào miệng mũi.
Lúc này Trương viên ngoại cũng đang chỉnh đốn cho dân đoàn huyện Hợp Dương, trang bị của họ kém xa so với dân đoàn thôn Cao Gia mới tới, hoàn toàn đều không có giáp, vũ khí cũng lung tung không ra hệ thống, vừa lúc trông thấy số mũ vàng mà một ngàn dân công vừa rồi chạy trốn để lại.
Mũ này rất chắc chắn, dùng để làm mũ giáp chắc được.
Vì vậy dân đoàn huyện Hợp Dương đều nhặt mũ vàng lên đội vào. Đám người này cũng không mặc áo giáp mà là đủ loại trang phục, đội mũ vàng đứng xen lẫn với nhóm người của Vương Nhị, căn bản không phân biệt được.
Lúc này Vương Nhị mới yên lòng, khẳng định sẽ không bị nhận ra rồi.
Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền không tới được bến tàu Hiệp Xuyên, đành phải đặt trên bầu trời huyện thành Hợp Dương.
Trong huyện thành Hợp Dương đang xảy ra một chút hỗn loạn nhỏ.
Nghe nói có lưu khấu muốn tới tấn công, các lão bách tính ngay cả lưu khấu sắp tới là ai cũng không biết liền trở nên hoảng hốt, trên đường khắp nơi là dòng người tán loạn.
"Nghe nói chưa? Huyện tôn đại nhân dẫn theo dân đoàn đến bến tàu Hiệp Xuyên rồi."
"Nghe nói có một nhóm lưu khấu lớn sẽ lên đất liền từ chỗ đó."
"Biết là ai không?"
"Không biết, hình như họ Vương, thế nhưng nghe nói còn lợi hại hơn cả Phiên Sơn Nguyệt."
"Mẹ ơi, nguy rồi."
"Vì sao phải đến bến tàu Hiệp Xuyên ngăn cản? Huyện tôn đại nhân nên bảo vệ tốt huyện thành mới đúng."
"Ngươi tào lao, chỉ thủ huyện thành, bên ngoài thì bỏ à? Nếu như có thể bảo vệ Hiệp Xuyên, là có thể bảo vệ cả huyện Hợp Dương rồi."
Trên đường người la người hét, tranh cãi ầm ĩ.
Họ dùng phương thức ân cần thăm hỏi tổ tông đối phương để giao lưu một chút tình báo, sau đó đều chạy đến phía đông nam huyện thành, từ đây nhìn ra hướng Hiệp Xuyên đằng xa.
Từ xa nhìn như vậy chả có tác dụng chó gì, bến tàu Hiệp Xuyên cách huyện thành hơn 30 dặm thì sao có thể thấy được? Cũng chỉ ngờ nghệch nhìn cho tốn công vô ích mà thôi.
Bốn người Cao Nhất Diệp, Tam Thập Nhị, Thu Cúc, Đông Tuyết đi qua dòng người hỗn loạn, bốn người này đều không có sức chiến đấu, đi qua dòng người hỗn loạn còn cảm giác rất nguy hiểm, nhưng một đám mây thấp bay trên đỉnh đầu cũng khiến bốn người cảm giác được an tâm phần nào.
Cao Nhất Diệp nói: "Người ở đây còn chưa biết trên trời có Thiên Tôn phù hộ, nghe nói lưu khấu tới là hoảng loạn, nếu ở thôn Cao Gia chúng ta sẽ không như vậy."
Tam Thập Nhị nói: "Cho nên truyện tranh, kịch đạo tình của chúng ta phải mau chóng an bài qua đây, là lúc để cho tên tuổi của Thiên Tôn lan truyền khắp huyện Hợp Dương rồi."
Nói đến đây, Tam Thập Nhị liền nghĩ tới cái gì: "Thánh nữ đại nhân, [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] của ngài đến tập mấy rồi?"
Cao Nhất Diệp cười hì hì: "Đang vẽ tập năm rồi!"
Tam Thập Nhị cũng không khỏi hiếu kỳ: "Tập này nói cái gì?"
Cao Nhất Diệp: "Tập này kể Hằng Nga tiên tử yêu Thiên Tôn, thế nhưng Thiên Bồng Nguyên Soái ghen tị, liền chạy đến đùa giỡn Hằng Nga tiên tử, Thiên Tôn giận dữ, đánh bại Thiên Bồng Nguyên Soái, chộp hắn giao cho Ngọc Đế, Ngọc Đế liền giáng Thiên Bồng Nguyên Soái xuống hạ giới, biến thành Trư Bát Giới..."
"Phốc!" Tam Thập Nhị thiếu chút nữa phun ra ngụm nước trà trong miệng.
Lý Đạo Huyền ở bên ngoài hộp đang cầm một cái bánh kem trên tay ăn, nghe nói như thế cũng ngẩn ra, cải biên [Tây Du Ký] à? Xen lẫn tình tiết kỳ quái vào trong [Tây Du Ký], tác phẩm đồng nhân kinh khủng gì đây? Y không nhịn được tay khẽ dùng sức làm bóp nát cái bánh kem, khiến cái bánh bị nát từ trên bầu trời rơi xuống...
"Không xong!" Lý Đạo Huyền vội vàng đưa tay chộp lấy cái bánh, thế nhưng y cũng không phải thần thật sự, chỉ có tốc độ của một phàm nhân, không bắt được cái bánh rơi xuống, chỉ bắt được một miếng to, nhưng mảnh vụn bánh vẫn rơi vào trong hộp.
Một lão bách của tính huyện Hợp Dương đang chạy loạn trên đường, đột nhiên cảm giác được có vật gì rơi bịch vào đầu, hình như một đống bông đập vào.
"Ai ném đồ vào ta?" Hắn ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều viên cầu kỳ quái, có to có nhỏ, như mưa rơi xuống, phô thiên cái địa.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Trên trời có thứ gì đó kỳ quái đang rơi xuống."
"Cẩn thận đầu!"
Có người ôm đầu trốn vào trong nhà.
Nhưng có người bị đập sau đó phát hiện không đau, cũng không né tránh nữa, ngờ nghệch ngẩng đầu nhìn.
Thứ trên trời rơi xuống rất mềm, rơi vào đầu người sẽ không bị thương, rơi xuống nóc nhà cũng không làm hư nhà, thể tích của nó rõ ràng không tỉ lệ thuận với trọng lượng, có một số thậm chí còn có tính đàn hồi.
Chúng nó rơi khắp nơi, trong nháy mắt rơi xuống khắp thành.
Lão bách tính cả thành đều ngẩn ra.
Chỉ có mấy người Cao Nhất Diệp, Tam Thập Nhị thì không cảm thấy giật mình, bốn người ngửa đầu nhìn bầu trời nói: "Thiên Tôn đang thi pháp."
Các lão bách tính trước đây chưa thấy qua bánh kem, thế nhưng, ở đây là huyện Hợp Dương!
Danh thành mỹ thực sinh thái Hoàng Hà của Trung Quốc!
Lão bách tính ở đây sở trường nhất chính là ăn!
Họ chỉ dùng thời gian nháy mắt đã liên hệ đồ vật kỳ quái từ trên trời rơi xuống với chữ "Ăn".
Có người nói: "Thoạt nhìn giống như làm từ bột mì!"
"Ta ngửi được mùi ngọt rất nồng đậm."
"Bên trong còn có hương vị trứng gà."
"Nghĩ nhiều như vậy gì? Nếm thử chẳng phải sẽ biết rồi."
Có người to gan lớn mật, cũng mặc kệ có độc hay không, nhặt lên một miếng liền bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt vẻ mặt của hắn liền thay đổi, dùng động tác hổ nhào lao tới, ôm chặt mấy miếng bánh kem dưới thân, làm vẻ mặt "ai tranh với ta sẽ giết người đó".
Nhiều nơi trong thành đều có loại người dũng cảm ăn thử này, sau khi ăn vào một miếng thì không nói hai lời, ngồi xổm xuống bắt đầu điên cuồng nhặt lên.
Động tác như vậy có tính truyền nhiễm rất mạnh, rất nhanh, cả huyện thành hầu như tất cả mọi người đều đang nhặt vụn bánh kem.