Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 362 - Chương 362: Người Tới Họ Bạch

Chương 362: Người tới họ Bạch Chương 362: Người tới họ Bạch

Ngày hôm sau, buổi sáng.

Bến tàu Hiệp Xuyên.

Trong tiếng vó ngựa ầm vang, đội ngũ Tạo Oanh theo bờ tây Hoàng Hà chạy về, vừa chạy vừa rống lên: "Thuỷ quân của Vương Gia Dận tới rồi!"

Nàng vừa la lên, bến tàu Hiệp Xuyên đang an tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt.

Dân đoàn trên bến tàu đã chờ một ngày lập tức trở nên khẩn trương, tất cả mọi người nuốt một ngụm nước bọt.

Bạch Diên đứng trên một tiễn lâu mới tạm thời dựng lên, hô to với Tạo Oanh phía dưới: "Khoảng chừng bao lâu sẽ đến?"

Tạo Oanh: "Tốc độ của đội thuyền không chậm hơn ngựa, chúng tôi vừa đến, họ cũng sẽ đến ngay thôi."

Bạch Diên: "Tới bao nhiêu người?"

Tạo Oanh lắc đầu: "Ta không biết thông qua quy mô của đội thuyền để phán đoán nhân số, không có kinh nghiệm mặt này. Nếu như đối phương cưỡi ngựa, ta liếc mắt là có thể đếm ra bao nhiêu kỵ."

Bạch Diên gật đầu: "Cô vất vả rồi."

Tạo Oanh: "Người của ta có thể xuống ngựa hỗ trợ ngươi thủ bến tàu."

Bạch Diên lắc đầu, cười nói: "Kỵ binh quý giá cũng không thể dùng như vậy được, Tạo đoàn luyện, ngài dẫn đội kỵ binh lui về phía sau một dặm, nếu tường mộc trại của chúng ta bị công phá, cô lại dẫn đội kỵ binh tới thu thập bọn chúng."

Tạo Oanh: "Được thôi!"

Nàng cũng biết, thôn Cao Gia luyện ra mấy trăm kỵ binh này cũng không dễ dàng, những tân binh hầu như bắt đầu từ số 0 học tập cưỡi ngựa, chịu không biết bao nhiêu khổ cực mới từ bộ binh biến thành kỵ binh tàm tạm, nếu để họ xuống ngựa đi thủ bến tàu, quả thực là có chút lãng phí.

Mình vẫn nên lui lại, xem như đạo bảo hiểm thứ hai tốt hơn.

"Vậy thì Bạch tiên sinh, ngươi cẩn thận đấy."

Tạo Oanh phóng ngựa lui về hướng tây bắc một dặm, lui tới khoảng cách để kỵ binh có thể xông qua.

Bạch Diên thì quay đầu nhìn về phía mặt sông phía bắc...

Nhìn không xa được.

Hắn sờ tay vào ngực, lấy ra một cái ống sắt thật dài.

Đây là bảo bối Bạch công tử tặng cho phụ thân, tên gọi là "Kính viễn vọng", là Bạch công tử phát minh ra sau khi học bài "quang học" của môn Vật Lý. Hắn mời thợ rèn trong Giếng Thợ chế tạo ra ống sắt, sau đó mời một vị thợ lưu ly do Hình Hồng Lang lừa gạt về từ Tây An làm ra hai tấm thấu kính, cuối cùng hợp lại, biến thành "Kính viễn vọng" đơn giản này.

Chế tác còn rất đơn giản, tỉ lệ phóng đại cũng không lớn.

Thế nhưng khẳng định nhìn xa hơn so với mắt thường.

Bạch Diên cầm lấy kính viễn vọng nhìn lại, hắc, giờ đã nhìn thấy, một đội thuyền khổng lồ xuất hiện trên mặt sông hướng bắc, dẫn đầu là vài chiếc thương thuyền cỡ trung, phía sau còn có lượng lớn thuyền đánh cá nhỏ đi theo.

Bé nhất chính là một cái thuyền nhỏ, to một chút cũng có thể chứa mấy chục người.

Trùng trùng điệp điệp chiếm một khu vực mặt sông rất lớn.

Nước sông Hoàng Hà chảy xiết, chèo thuyền ở đây cũng không dễ, nhưng trong lưu khấu không thiếu người đánh cá làm thảo khấu cả đời bên cạnh Hoàng Hà, những người này chống thuyền cũng khiến đội thuyền có thể đi trên Hoàng Hà như giẫm trên đất bằng.

Trên chiếc thuyền dẫn đầu có treo một lá cờ, trên đó viết một chữ "Bạch".

Bạch Diên xoay người, cười nói với Vương Nhị đứng bên cạnh hắn: "Vương Nhị huynh, xem ra người suất lĩnh đội thuyền tới đánh chúng ta là ngươi, đó là lá cờ chữ Bạch của Bạch Thủy Vương Nhị."

Vương Nhị: "Ta họ Vương, cờ của ta là chữ Vương."

Bạch Diên: "A, vậy chính là Bạch Miêu thủ hạ của ngươi, hắn dẫn kẻ địch đến đánh chúng ta rồi."

Vương Nhị: "Bạch Miêu đang ở ngay phía dưới chúng ta, đội mũ vàng."

Bạch Diên thấy Vương Nhị không theo kịp câu chuyện cười của mình, đành phải buông tay: "Vương hảo hán, ngươi thiếu cảm giác hài hước quá."

Vương Nhị dở khóc dở cười, được thôi, quả thật mình thiếu cảm giác hài hước, rất nhiều năm qua cũng không cười được mấy lần.

Trên một tiễn lâu khác, Phùng Tuyển cũng duỗi dài cái cổ nhìn ra mặt sông, nhưng hắn không có kính viễn vọng, không thấy rõ như Bạch Diên, chỉ thấy bóng thuyền cũng không nhìn thấy lá cờ trên đó, đành phải quay đầu qua tiễn lâu của Bạch Diên mà rống lên: "Bạch tiên sinh, ngươi thấy rõ là tặc tử nào đánh tới đây không?"

Bạch Diên: "Chỉ nhìn thấy một lá cờ chữ Bạch, xem ra là bản thân ta tấn công chính mình rồi."

Phùng Tuyển cười ha ha: "Lúc này rồi Bạch tiên sinh còn có tâm tình nói đùa, cũng khiến bản quan an tâm không ít."

Bạch Diên quay đầu nói khẽ với Vương Nhị: "Ngươi xem, người khác nghe đều hiểu câu truyện cười của ta."

Phùng Tuyển lớn tiếng nói: "Nếu là lá cờ chữ Bạch, vậy người tới chắc là Bạch Ngọc Trụ, một đại tướng dưới trướng Vương Gia Dận."

Bạch Diên: "Ồ, ta lại chưa từng nghe nói qua."

Vương Nhị thấp giọng nói: "Bạch Ngọc Trụ là một rất kẻ trung dung, năng lực cũng không nổi bật, không tính lợi hại, nhưng cũng không ngu, địa vị ở trong quân Vương Gia Dận chỉ sau Tử Kim Lương, mặc dù vị trí rất cao, nhưng thường khiến người khác không cảm giác được sự có mặt của hắn, là một kẻ ném vào trong đoàn người là rất dễ bị lãng quên."

Bạch Diên nghe vậy, hừ một tiếng nói: "Đều là họ Bạch, hắn dễ bị người lãng quên, mà tại hạ lại quang mang vạn trượng, hắn thực sự làm mất mặt người họ Bạch ta."

Vương Nhị: "Hắn cũng không phải họ Bạch, Bạch Ngọc Trụ chỉ là một biệt hiệu."

Bạch Diên cạn lời.

An tĩnh quỷ dị tiếp tục năm giây.

Bạch Diên mở bàn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trời, quay về Vương Nhị nói: "Lần này ngươi trở về thôn Cao Gia, là chuyên môn tới thổ tào sao?"

Vương Nhị đầu đầy dấu chấm hỏi?

Phùng Tuyển lớn tiếng nói: "Bạch tiên sinh, ngươi còn đang trò chuyện gì trên tiễn lâu vậy? Đội thuyền của lưu khấu tới rất nhanh, mau nghĩ cách đi."

Bạch Diên phấn chấn: "Tốt! Mọi người không được lộn xộn, đứng im ở vị trí đã an bài đi. Dân đoàn thôn Cao Gia, theo ta qua đây."

Hắn nhanh chóng bò xuống tiễn lâu, dân đoàn của thôn Cao Gia liền bu tới.

Bạch Diên dẫn theo một trăm người thôn Cao Gia, đi tới phía trước hai khẩu đại pháo inox.

Hai khẩu đại pháo đã dùng bệ đài cố định sẵn từ lâu, miệng pháo chỉ chếch vào Hoàng Hà, mà trên mặt sông, đội thuyền của Bạch Ngọc Trụ đang nhanh chóng tới gần.

Bạch Diên: "Cầm bao hỏa dược tới!"

Bát Địa Thỏ hai tay đưa lên cho hắn một bao hỏa dược lớn.

Bạch Diên tựa như đang nạp đạn cho hoả súng, đổ hết một bao hỏa dược vào trong lòng pháo, tiếp theo lấy ra cây gậy đã chuẩn bị sẵn trước đó và đâm vào miệng pháo nhằm nén chặt hỏa dược.

"Cầm đạn pháo tới!"

Một binh sĩ dân đoàn cao to bên cạnh hai tay đưa lên một quả đạn pháo.

Bạch Diên đưa tay nhận lấy, chợt cả người liền ngã chúi xuống dưới, đạn pháo rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bịch", suýt nữa đập vào chân hắn.

Bạch Diên biến sắc: "Nặng như vậy?"

"Một quả cầu sắt đặc có thể không nặng sao?" Vương Nhị cúi xuống, hai tay ôm lấy đạn pháo, giúp đỡ Bạch Diên nhét vào trong ống pháo.

Bạch Diên lại cầm gậy chọc vào, đẩy đạn pháo xuống dưới đáy, nén chặt cùng với hỏa dược.

Hắn cười hắc hắc một tiếng rồi đi tới phía sau đại pháo, xốc lên tấm che trên hỏa môn, lại đem một sợi ngòi nổ bỏ vào trong hỏa môn, đặt sát vào hỏa dược, sau đó lại che lại cẩn thận.

"Đã xong!" Bạch Diên dương dương đắc ý nói: "Đại pháo chắc là sử dụng như thế, cũng không khác gì hỏa súng."

Một loạt thao tác của hắn trông vẫn rất tốt!

Hai khẩu Hồng Di đại pháo này cùng với hỏa súng nòng trơn đường kính lớn thời Minh triều có nguyên lý giống nhau như đúc, phương pháp sử dụng cũng không có khác biệt.

Bình Luận (0)
Comment