Đội thuyền càng ngày càng gần.
Đại pháo bên Bạch Diên cũng đã nạp đạn sẵn sàng, hắn đi vòng tới phía sau đại pháo, ngắm trái ngắm phải, bắt đầu điều chỉnh góc ngắm của ống pháo.
Vương Nhị nhịn không được nói: "Trực tiếp đánh vậy sao? Không nói vài câu với chúng trước à? Đây hình như không hợp quy củ giang hồ."
Bạch Diên: "Nói thì phải tới gần, nếu để chúng đưa thuyền tới sát bến tàu, đại pháo của chúng ta còn tác dụng gì nữa? Còn không bằng đừng thủ bến tàu Hiệp Xuyên này, cứ để mặc cho chúng thoải mái lên đất liền luôn đi."
Vương Nhị câm nín.
Lời này có lý.
Vương Nhị phát hiện, một khi dùng tới vũ khí nóng thì sẽ không thể để cho quân địch tới gần, vậy thì loại chuyện trước khi chiến kêu gọi đầu hàng căn bản là không có khả năng.
Chiến trường hình như không phải là nơi nói chuyện quy củ giang hồ!
Mà thôi! Khi em vợ và đồng tộc của Vương Gia Dận muốn giết ta cũng đâu có nói quy củ giang hồ với ta.
Vương Nhị không nói nữa.
Bạch Diên cười hắc hắc, nhận lấy cây đuốc từ trong tay Bát Địa Thỏ, sau đó châm vào ngòi nổ trên khẩu đại pháo.
Ngòi nổ đang cháy, lực chú ý của mọi người đều đặt lên trên đại pháo.
Bạch Diên và các dân đoàn thôn Cao Gia yên lặng lui lại một chút, còn dùng hai tay bịt kín lỗ tai mình.
Họ đã gặp qua hỏa súng khai hoả, một chút hỏa dược đã có thể phát ra tiếng vang rất lớn, bắn ra uy lực cực mạnh, lần này Hồng Di đại pháo dài đến một trượng, đường kính cũng to hơn hỏa súng không biết bao nhiêu lần, kích thước quả cầu bên trong so với đạn chì mà hỏa súng dùng cũng không phải cùng một cấp độ.
Khi thứ này phát nổ sẽ có uy lực lớn thế nào?
Quả thật không dám nghĩ!
Cho nên họ lui ra xa, lại lui ra xa, che kín lỗ tai không dám lỏng chút nào.
Bạch Diên bưng lỗ tai nhìn thấy, một số dân đoàn của huyện Hợp Dương bên cạnh lại không che lỗ tai, hắn vội vàng hét lên với họ: "Lui xa một chút, che kín lỗ tai lại."
Người của dân đoàn bị hắn quát mới tỉnh hồn, vì vậy tất cả mọi người đều che lỗ tai lại.
Tiếp theo, ngòi nổ cháy hết!
"Ầm!"
Một tiếng nổ, quả thật là kinh thiên động địa, Hồng Di đại pháo chấn động mạnh, miệng pháo phun ra ngọn lửa mạnh, đẩy quả cầu sắt bay ra ngoài, đồng thời bản thân ống pháo cũng nhảy dựng lên, phun ra một luồng khói mù khổng lồ.
Ngay cả bệ đá đặt ống pháo lên cũng bị lệch đi không ít.
Mặc dù mọi người đã che kín lỗ tai, nhưng âm thanh thông qua kẽ ngón tay truyền đến vẫn đinh tai nhức óc.
"Uy lực thật lớn!"
"Đáng sợ!"
Dân đoàn lần đầu tiên kiến thức uy lực của đại pháo, tất cả đều sợ đến mức ngẩn ra.
Lực chú ý của Bạch Diên lại trên đội thuyền quân địch, hắn muốn nhìn xem đại pháo mình đã ngắm nghía như vậy, điều chỉnh nửa ngày, có thể một kích trúng mục tiêu hay không.
Nhưng mà...
Cũng không thể!
Trên mặt sông xa xa, đột nhiên một cột nước bắn cao lên, cột nước cách thuyền gần nhất cũng xa tới một trượng.
Bắn lệch rồi.
Bạch Diên hét thảm một tiếng, hai tay ôm đầu: "Môn Xạ này, gạch bỏ gạch bỏ."
Tuy nhiên, mặc dù một pháo này không trực tiếp trúng mục tiêu, nhưng khiến người của Bạch Ngọc Trụ đồng loạt giật mình.
Có người ở trên thuyền hô to: "Không xong, đối phương có pháo!"
"Không ngờ một huyện Hợp Dương nho nhỏ cũng có pháo?
"Khẳng định không phải là pháo của huyện lệnh, là Tây An điều qua thôi?"
"Tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân sao? Không, không có khả năng, Vương Thừa Ân vào kinh cần vương rồi."
"Vậy là ai bắn pháo?"
"Vương Thừa Ân không ở đây, cũng có khả năng là tuần phủ Thiểm Tây đích thân tới."
Trên thuyền tiếng la hét dồn dập.
Bọn lưu khấu hơi hoảng!
Cũng không trách bọn chúng hoảng được, bởi vì không lâu trước đó chúng đã bị đại pháo giáo huấn qua.
Ngay mấy hôm trước, Vương Gia Dận phái chúng "vượt sông công thành", đánh vào huyện Hà Khúc Sơn Tây, lúc đó chúng cũng là như thế, chèo thuyền, ca hát, còn tưởng rằng huyện thành nho nhỏ mình nhất định sẽ lấy được dễ như trở bàn tay.
Ai ngờ tổng binh Sơn Tây Vương Quốc Lương ở trên tường thành huyện thành dựng lên đại pháo, bắn một hồi vào đội thuyền, khiến chúng sợ đái cả ra quần.
Chuyện bị pháo oanh tạc lần trước dường như vẫn đang ở lần trước đó.
Ký ức hãy còn mới mẻ!
Hiện tại đột nhiên lọt vào pháo kích, khiến chúng nghĩ tới nỗi sợ hãi bị đại pháo chi phối.
"Bạch đại ca, đối phương có pháo!"
"Chúng ta làm sao bây giờ?"
Trên kỳ hạm của Bạch Ngọc Trụ, một đám hãn phỉ cũng hoảng hốt, vây quanh Bạch Ngọc Trụ hỏi dồn dập.
Bạch Ngọc Trụ là loại người thực lực không nổi bật, thế nhưng khuyết điểm cũng không lớn, gặp phải loại chuyện này cũng không tính hoảng loạn, trầm ngâm vài giây: "Không phải sợ, đối phương chỉ bắn một pháo, nói không chừng chúng chỉ có một khẩu pháo thôi?"
Hắn vừa dứt lời.
Trên bến tàu xa xa lại vang lên "ầm" một tiếng, pháo thứ hai tới rồi.
Lần này, Bạch Diên cũng không bắn chuẩn hơn, pháo nòng trơn là không thể ngắm chuẩn được, nhưng lần này vận khí của hắn tốt hơn lần trước, chỉ nghe một tiếng "rào" vang lên, bên cạnh rất gần một chiếc thuyền đánh cá nhỏ có một cột nước vọt lên.
Nước trên Hoàng Hà rất xiết, chèo thuyền vốn không dễ, nơi cách thuyền gần như thế đột nhiên bị pháo bắn vào, cột nước vọt lên, dòng nước tự nhiên cũng kịch liệt chấn động, thuyền lớn một chút còn đỡ, cũng chịu được, nhưng đây chỉ là một thuyền đánh cá nhỏ, bị nhoáng lên một cái suýt nữa bị lật.
Trên thuyền có mười lưu khấu và một người chèo thuyền, người chèo thuyền kia quanh năm kiếm ăn ở trên thuyền, chút lắc lư ấy với hắn mà nói không hề áp lực, nhưng mười lưu khấu lại không được.
Thuyền nhoáng lên, bảy lưu khấu ngã xuống nước.
Người phương bắc phần lớn không biết bơi, vừa rơi xuống nước liền hoảng loạn, oa oa uống vài ngụm nước Hoàng Hà, tay chân đạp liên tục.
Người chèo thuyền vội vàng duỗi mái chèo tới để đón, không ngờ người trong nước đưa tay nắm được kéo mạnh một cái, kéo cả người chèo thuyền cùng xuống nước.
Thuyền mất khống chế, chạy loạn về phía trước, ầm một tiếng va vào một chiếc thuyền đánh cá nhỏ khác, dẫn đến chiếc thứ hai cũng nhoáng lên, lại là ba tên lưu khấu ngã xuống nước.
Thuyền bên cạnh vội vàng đi tới cứu, chính giữa đội thuyền lập tức trở nên hỗn loạn.
Bạch Ngọc Trụ: "Con mẹ nó!"
Cùng lúc đó, Bạch Diên lại đang vui mừng: "Ha ha ha ha, trúng rồi, trúng rồi, lần này ta bắn trúng rồi, môn Xạ này, lại thêm về."
Vương Nhị: "Rõ ràng không trúng, là tự chúng rối loạn."
Bạch Diên làm bộ không nghe thấy, xoát một cái nhảy tới bên cạnh đại pháo, cười to: "Nhanh nạp đạn tiếp."
Nhưng hắn la xong, liền phát hiện không thích hợp.
Hai khẩu đại pháo sau khi bắn ra một lần đều đã bị xê dịch, miệng pháo không còn hướng về nơi mình vừa ngắm nữa, phải trở lại vị trí cũ mới được, nhưng thứ này rất nặng, muốn trở về vị trí cũ thì rất phiền phức, cần nhiều người cùng khiêng.
Đám người Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử ùa tới, chuẩn bị chỉnh đại pháo lại vị trí cũ, nhưng tay của một binh sĩ dân đoàn vừa mới chạm vào liền "ui da" kêu to, thụt tay về: "Nóng quá!"
Bạch Diên lập tức hiểu ra: "Hỏa dược bên trong thứ này rất nhiều, trong nháy mắt phát nổ sinh ra nhiệt lượng cực lớn, nung nóng cả ống pháo, hạ nhiệt độ, cần phải hạ nhiệt độ cho nó trước, mau mau mau, cầm nước tới hắt vào."
Trong trại đã chuẩn bị sẵn rất nhiều nước, có người xách thùng nước tới đổ vào đại pháo, có tiếng xèo xèo vang lên, ống pháo nóng đến nỗi làm nước bốc hơi không ít, có thể thấy được thứ này nóng thế nào.
Bạch Diên lại la lên: "Hạ nhiệt được rồi, mau trở lại vị trí cũ! Cầm bàn chải dọn dẹp cặn bã bên trong lòng pháo, đúng rồi, cầm thêm vải cột vào cây gậy, phải duỗi vào bên trong lòng pháo lau khô nước bên trong, bằng không thì không thể dùng tiếp."
Bên cạnh pháo đài vô cùng hỗn loạn.