Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 364 - Chương 364: Thưởng Than Đăng Lục Chiến

Chương 364: Thưởng than đăng lục chiến Chương 364: Thưởng than đăng lục chiến

Lúc này Bạch Diên mới phát hiện, thứ đại pháo này và hỏa súng mặc dù nguyên lý phóng ra như nhau, nhưng khi sử dụng thì không quá giống nhau lắm.

Hỏa súng một người là có thể chơi được, nhưng đại pháo thì một đám người còn không chơi được.

Trong lòng hắn đã bắt đầu yên lặng tính toán, xem ra một khẩu đại pháo chí ít phải cần một tổ pháo binh, có người phụ trách nạp đạn, có phụ trách ngắm và châm lửa, có phụ trách dọn dẹp lòng pháo và trở lại vị trí cũ, dưới tình huống chưa thuần thục sẽ như như bây giờ, một đám bu quanh rối cả lên.

Nếu thuần thục rồi, ít nhất cũng phải bốn năm người mới có thể thao tác một khẩu pháo.

Được, sau đó cứ dựa theo năm người một tổ huấn luyện pháo binh.

Mọi người rối loạn một hồi, chí ít cũng mất thời gian 132 lần chớp mắt, rốt cuộc nạp đạn xong cho đại pháo, miệng pháo cũng một lần nữa nhắm vào đội thuyền của lưu khấu trên mặt sông.

Trong thời gian 132 lần chớp mắt này, đội thuyền của lưu khấu đã tiếp cận không ít. Dòng nước Hoàng Hà vốn chảy xiết, đội thuyền xuôi dòng xuống nên tới rất nhanh, hơn nữa sau khi bọn lưu khấu bị bắn hai pháo đã đẩy nhanh tốc độ xông tới, quả nhiên là nhanh như điện thiểm.

Bạch Diên biết, hai khẩu đại pháo chỉ có cơ hội bắn ra một lần nữa.

Hắn lớn tiếng la lên: "Châm lửa! Người còn lại, chuẩn bị tác chiến. Cung tiễn, nỏ thủ..."

"Ầm Ầm!"

Hai khẩu đại pháo lần thứ hai khai hoả, lần này cách tặc quân gần hơn, một khẩu đại pháo vận khí tốt đã bắn trúng một thương thuyền cỡ trung, trên thuyền bị bắn ra một lỗ to, vụn gỗ bay tán loạn, mấy chục tên lưu khấu phải nhảy xuống sông.

Một pháo lại bắn lệch, chỉ khiến lưu khấu hỗn loạn một hồi.

Nhưng cùng lúc đó, lượng lớn thuyền đã lao tới cạnh bến tàu.

Thưởng than đăng lục chiến, sắp bắt đầu.

Con thuyền chạy nhanh nhất đã cập vào bãi cát bến tàu Hiệp Xuyên.

Một đám hãn phỉ xông lên bờ.

"Bắn cung!"

Phùng Tuyển rống to hơn, tiếng hô vừa ra đồng thời phát hiện máu mũi của mình cũng chảy xuống, hắn đưa tay vuốt một cái, máu mũi trên mặt bị vuốt thành hình mũi tên: "Bắn cung bắn cung!"

Dân đoàn huyện Hợp Dương kéo dây cung.

Cung của họ rất lẫn lộn, có đại sao cung, có tiểu sao cung, cũng có cung săn, cung nhẹ bình thường... đủ loại đồng loạt bắn về phía đám hãn phỉ vừa mới lên bờ.

Đám hãn phỉ kia thế mà không sợ, lấy ra thuẫn bài, người co lại phía sau thuẫn, chỉ nghe một loạt âm thanh đốc đốc đốc đốc vang lên, trên thuẫn bài cắm không ít mũi tên, hãn phỉ bị thương lại không có mấy.

Bạch Diên lập tức đã nhìn ra: "Biên quân! Những người này là biên quân làm phản."

Bản thân Vương Gia Dận chính là xuất thân biên quân, dưới trướng hắn cũng có lượng lớn phản quân, thực lực mạnh mẽ, cho nên hắn mới có thể trở thành lão đại của các lộ hãn phỉ trong năm đầu Sùng Trinh, đánh đâu thắng đó, đây cũng không phải khoác lác, mà có thực lực thật sự.

Nếu để cho đám biên quân này ổn định trên bờ, phía sau sẽ có lưu khấu không ngừng lên đất liền.

Phùng Tuyển khẩn trương: "Dùng cung tiễn rất khó đối phó với chúng."

"Hừ, biên quân thì thế nào?" Bạch Diên lôi ra hỏa súng nòng xoắn của mình, tiện tay ngắm vào tên hãn phỉ đầu tiên, nhìn bộ dạng kẻ đó cũng giống một bách hộ biên quân, hoặc là đội trưởng gì đó, là một nhân vật chủ chốt.

"Đoàng", một tiếng súng vang lên, khuôn mặt người đó nở hoa, ngã xuống bờ cát.

Biên quân bên cạnh kinh hãi: "Đối diện không chỉ có pháo, còn có hỏa súng!"

"Sao bắn chuẩn thế nhỉ? Bắn trúng mặt đội trưởng."

"Con mẹ nó, chắc gặp may."

"Đứng im, không phải sợ."

Có người rống lên.

Bạch Diên vừa nạp đạn vừa quay sang rống lên với Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử: "Các ngươi có mang lựu đạn không?"

Bát Địa Thỏ lắc đầu: "Không, lần này chúng tôi là phụng mệnh bảo vệ thánh nữ đại nhân, cho nên không mang theo lựu đạn."

"Chết tiệt, vậy vẫn phải đợi Hòa giáo viên mang chủ lực tới."

Bạch Diên tiếp tục nạp đạn, ánh mắt đảo qua bãi cát.

Sau khi tên đội trưởng kia bị giết, đám hãn phỉ hơi giảm chút sĩ khí, nhưng không hổ là biên quân, thủ chắc bãi cát ngăn cản tên, không hề lui bước. Chúng còn thỉnh thoảng bắn trả vài tên, hoàn toàn bắn vào tường mộc trại cao lớn.

Phía sau lại thêm ba chiếc thuyền đồng thời xông lên bãi cát, lưu khấu trên thuyền không ngừng nhảy lên bờ.

Đám người Bát Địa Thỏ giơ nỏ bắn loạn xạ vào đám vừa mới lên bờ. Không ít lưu khấu trúng tên ngã xuống, có người còn chưa kịp rời thuyền đã ngã xuống sông, làm bọt nước bắn lên tung toé.

Nhưng càng nhiều đội thuyền hơn cũng đang tiếp cận.

Phùng Tuyển từ trên tường trại thò đầu ra nhìn, đúng lúc một tên lưu khấu bắn tên qua, tên "phập" một tiếng bắn trúng đầu Phùng Tuyển, khiến hắn quá sợ hãi, nhưng không cảm thấy đau đớn.

Lúc này mới nhớ trên đầu mình đang đội mũ trắng, mũ này chỉ dùng cây mây đan thành, tựa như mũ giáp của Đằng giáp binh, lực phòng ngự cũng tương đối xuất sắc.

"Bắn cung, tiếp tục bắn cung, đừng bắn biên quân cầm thuẫn bài nữa." Phùng Tuyển rống to: "Bắn mấy thuyền này, bắn bọn đang chèo thuyền qua."

Tên như mưa bay về phía đội thuyền.

Lưu khấu vừa giơ thuẫn bài, nắp vung, ván gỗ, thậm chí áo bông dày, dùng mấy thứ này đỡ tên, vừa nhanh chóng chèo thuyền về phía bờ cát. Hiệu quả đả kích của tên đối với chúng cũng không tốt lắm.

Bạch Diên không khỏi nghĩ tới hai ba năm trước đây, lần đầu tiên Không Dính Bùn đánh trấn Phùng Nguyên, Lương Thế Hiền tìm thôn Cao Gia mượn mấy trăm cây cung màu sắc rực rỡ, bắn ra một đợt tên ngả nghiêng không có uy lực gì đã khiến đội ngũ Không Dính Bùn lòng sinh sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn.

Thế nhưng vật đổi sao dời! Lưu khấu hôm nay đã trưởng thành, không phải tùy tiện bắn vài đợt tên là có thể ngăn cản.

Bạch Diên cũng không khỏi thầm than: bên ta cũng không có quá nhiều ưu thế, chỉ bằng dân đoàn của huyện Hợp Dương, bến tàu này không dễ thủ.

Ngay khi hắn đang tính toán nên làm cái gì.

Trên mũ giáp Bát Địa Thỏ cắm một mũi tên, khom lưng chạy tới bên cạnh đại pháo, hướng sang Bạch Diên nói: "Bạch tiên sinh, quân địch đã tới gần, đại pháo của chúng ta không dùng được đúng không?"

Bạch Diên: "Đúng vậy, không dùng được rồi."

"Vậy thì thuốc nổ bao, bản thỏ mượn dùng một chút." Bát Địa Thỏ cầm một bao hoả dược mà đại pháo dùng, chọc ngòi nổ vào lại châm ngòi nổ, sau đó ném mạnh vào bờ cát, thuốc nổ bao liền lăn tới dưới chân đám biên quân đang giơ thuẫn bài.

Đám biên quân nhất thời đều câm nín.

Bạch Diên: "Ơ, còn có thể như vậy?"

Ngòi nổ cháy hết!

"Ầm!"

Bao hỏa dược nổ tung.

Trong bao hỏa dược cũng không lẫn bi sắt, cũng không bao bằng lá sắt, không phải là lựu đạn, cho nên lực sát thương của nó rất có hạn, nhưng nó nổ tung ở dưới chân đám biên quân lại đủ để quấy rầy trận hình của biên quân.

Bụi mù cuồn cuộn dâng lên, biên quân rơi vào hỗn loạn, thuẫn bài đều nghiêng ngả.

Người của dân đoàn nhân cơ hội xả một đợt tên, bắn vào nơi khói mù bay lên, chỉ nghe trong khói mò vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết, có người từ khói mù lao ra, trên người còn cắm vài mũi tên, có người thì lui về phía sau, ngã tủm xuống sông Hoàng Hà.

Bát Địa Thỏ ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha! Quả nhiên, chỉ có dựa vào bản thỏ gia mới có thể mở ra cục diện."

Bình Luận (0)
Comment