Cách làm của Bát Địa Thỏ quả thật đã khiến người của dân đoàn mở mang đầu óc.
Đám người Trịnh Cẩu Tử cũng vội vàng xách lên thuốc nổ bao, cắm ngồi nổ vào là đốt, cháy được một nửa liền ném đại về hướng bờ sông, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, tặc quân trên bờ sông bị nổ cho kêu cha gọi mẹ.
Vụ nổ gây ra tổn thương cũng không lớn, nhưng tác dụng chấn động của nó thì đủ lớn, đội thuyền của tặc binh cũng nhất thời nửa khắc không dám cặp bờ, đám biên quân lúc trước liều mạng xông lên bờ giờ thành có một mình, bị nổ với bị cung tiễn bắn một hồi đã không ngăn được, đành phải lui về phía sau, ngâm nửa người trong nước, có người thậm chí sau khi lui xuống sông, hai tay bám trên mạn thuyền, chỉ có đầu thò ra trên mặt nước, dùng thuẫn bài bảo vệ, bộ vị khác hoàn toàn chìm trong nước.
Thế tiến công của tặc binh bị đình trệ ngắn ngủi.
Bạch Diên thấy cảnh này cũng không khỏi thầm than.
Binh sĩ bình thường theo khuôn phép cũ là sẽ không nghĩ tới lấy bao hỏa dược mà đạn pháo dùng ném ra, cũng chỉ có người hay thích phá phách như Bát Địa Thỏ mới có ý nghĩ linh hoạt như thế.
Người này thường hay vào những lúc thế này phát huy ra tác dụng ngoài ý muốn.
Đang nghĩ tới đây, gia đinh bên cạnh đưa điểu súng nòng xoắn tới: "Lão gia, hỏa súng của ngài nạp đạn xong rồi."
Hỏa súng binh này của Bạch Diên cũng là độc nhất trên thế giới. Hỏa súng binh khác đều là mình nổ súng mình nạp đạn, nhưng hắn lại tiến hoá thành nổ súng xong lại đưa cho gia đinh nạp đạn, không cần tự mình động thủ.
Bạch Diên cười hắc hắc nhận lấy hỏa súng, nhắm vào đầu một tên đội trưởng biên quân đang ngâm mình trong nước, đoàng, bắn xong lại tiêu sái đưa hỏa súng trong tay cho gia đinh: "Nạp đạn."
Gia đinh: "Lão gia, phát vừa rồi không bắn trúng. Môn Xạ này có gần gạch bỏ không?"
Bạch Diên trợn trắng mắt: "Ta giả vờ làm động tác xoay người để lừa ngươi, ngươi còn phải nói cho ta biết?"
Gia đinh nhất thời nghẹn họng.
Mọi người vừa mới trò chuyện đến đây, đột nhiên nghe được Phùng Tuyển đang đứng trên tiễn lâu chỗ cao rống lên: "Không ổn, nhìn phía bắc, nhìn phía bắc."
Bạch Diên nghe vậy quay đầu lại nhìn về hướng bắc, liền thấy một đám lưu khấu đang leo lên khu bờ sông không có tường trại cũng không có dân đoàn đóng giữ. Đoạn bờ sông đó toàn là vách núi đá, phía dưới dòng nước lại chảy xiết, không thích hợp để leo lên đất liền, cho nên dân đoàn cũng không thủ, không ngờ lưu khấu lại lợi dụng để leo lên.
Thì ra Bạch Ngọc Trụ cũng không ngốc, trong khi đánh bến tàu Hiệp Xuyên, đồng thời hắn cũng phái một đội hãn phỉ giỏi leo trèo tiến lên đất liền từ phía bờ sông sát vách núi xa xa phía bắc, sau đó mạo hiểm bò lên vách núi đá.
Hãn phỉ bò lên như vậy đương nhiên sẽ không nhiều, hơn nữa cũng không mang theo được binh khí tốt gì, trên người cũng không thể mặc giáp, tất cả đều khinh trang, cầm đao, cùng lắm cõng theo một tấm thuẫn da nhỏ, hoặc là cái vung.
Dùng nhóm bộ đội khinh trang như vậy tập kích quân Minh hoặc là quân Thanh chính quy là chả có tác dụng chó gì, nhưng lại đả kích rất lớn đối với sĩ khí của dân đoàn huyện Hợp Dương.
Trình độ huấn luyện của dân đoàn huyện Hợp Dương kém xa dân đoàn thôn Cao Gia cả vạn dặm, nếu dựa vào tường trại đã xây xong cạnh bến tàu để phòng thủ thì còn có thể đánh một trận hẳn hoi, một khi phát hiện quân địch đột phá công sự phòng ngự của bên mình, từ phía khác lên đất liền, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Trận hình rối loạn!
Rất nhiều binh sĩ dân đoàn không biết mặt mình nên hướng về bên nào, là quay về bờ sông, hay là quay về nhóm hãn phí vừa mới bò lên trên bờ.
Tên bắn về phía bờ sông rõ ràng đã giảm bớt, áp lực với tặc quân liền giảm bớt, lượng lớn thuyền lại một lần nữa xông về bên bờ, lưu khấu giơ thuẫn bài và nắp nồi lại nhảy tới bờ sông.
Phùng Tuyển khẩn trương: "Bạch tiên sinh, mau nghĩ cách."
Bạch Diên cười hắc hắc, đột nhiên vung quạt: "Phùng đại nhân chớ vội."
Hắn vừa dứt lời, tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, Kỵ Binh doanh ở phía sau cách một dặm xem kịch nãy giờ đã khởi động.
Tạo Oanh xung phong đi đầu.
Tạo Oanh hiện tại đã sở hữu trang bị hoàn toàn khác xa với Tạo Oanh lúc mới gia nhập thôn Cao Gia, trên người nàng khoác Sơn Văn giáp, thoạt nhìn uy phong hiển hách, lưng đeo Khai Nguyên cung, tay cầm một cây trường thương, tay trái nắm dây cương, tay phải cầm thương, dáng dấp phóng ngựa như bay thật sự là oai phong hết nước chấm.
Đáng tiếc sử dụng từ hình dung với nàng chỉ có thể dùng "oai phong", không thể dùng "đẹp", dù sao cũng có chút tiếc nuối.
"Đuổi chúng nó về dưới sông đi!" Tạo Oanh hét lớn một tiếng, xông tới đám hãn phỉ khinh trang.
Đám hãn phỉ nghe được tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn liền sợ đến mức hồn phi phách tán, 300 kỵ binh xông tới họ... Con mẹ nó... chuyện gì xảy ra? Huyện Hợp Dương nho nhỏ vậy mà vừa có đại pháo, lại có tạc đạn, còn có kỵ binh? Địa phương quỷ quái gì thế?
Kỵ binh lao nhanh như gió, trong đầu đám hãn phỉ cũng chỉ vừa mới xuất hiện ý nghĩ như thế thì Tạo Oanh đã đến trước mặt, vung trường thương đâm tới một tên hãn phỉ đầu tiên, phốc một tiếng, xuyên tim.
Các thuộc hạ cũ phía sau nàng mã thuật tinh tuyệt, cũng tới rất nhanh, tiếp theo liền một thương...
Chợt có bộ hạ kêu to: "Không xong, trường thương của ta tuột tay rồi."
Thì ra, sau khi hắn một thương đâm vào người hãn phỉ, thương xuyên người nên chưa kịp rút về, mà chiến mã tốc độ xung phong rất nhanh, sẽ không cho hắn thời gian chậm rãi thu thương, mã thế vẫn hướng về trước, trường thương của người đó liền tuột tay.
Tạo Oanh quay đầu lại, tức giận mắng: "Làm cái gì vậy?"
Bộ hạ xấu hổ nói: "Đã quen dùng đao, đây vẫn là lần đầu tiên dùng thương thực chiến, không cẩn thận một cái là tuột tay." Nói xong, xoát một tiếng rút ra Yêu đao trắng sáng, hắn vẫn càng thích dùng đao hơn.
Tạo Oanh nghẹn lời.
Dùng tới đao, vậy không khác gì mã tặc bình thường rồi, đã không còn uy lực của kỵ binh xung phong dùng trường mâu từ xa gây đột tử đối phương. Tạo Oanh giận dữ nói: "Trở lại luyện thêm cho ta một vạn lần."
Mặc dù xảy ra một chút gián đoạn, thế nhưng ưu thế của kỵ binh đối với bộ binh khinh trang vẫn là quá lớn. Kỵ Binh doanh tựa như cơn gió thổi qua đám lưu khấu, trường thương Yêu đao đâm chém loạn một trận, giết cho lũ hãn phỉ kêu cha gọi mẹ.
Số hãn phỉ bò lên trên núi vốn không nhiều, nhân số còn không bằng kỵ binh, hoàn toàn nhìn không thấy một chút cơ hội lật kèo nào.
Số hãn phỉ còn sót lại gào khóc lại nhảy xuống dưới vách núi.
Phía dưới là Hoàng Hà cuồn cuộn, nhảy xuống sông ào một tiếng, bọt nước bắn lên tung toé, một hồi lâu mới ngoi đầu lên mặt nước, các lưu khấu trên mặt sông vội vàng chèo thuyền qua cứu viện.
Tạo Oanh ghìm ngựa đứng im trên vách núi, bên người 120 mã tặc cũng dàn hàng đứng bên vách núi, dược mã hoành thương, nhìn đám lưu khấu dưới vách núi mà cười nhạo.
Cười vài tiếng, đột nhiên nàng cảm giác có gì đó không đúng, hình như người hơi thiếu?
Chợt quay đầu lại, phía sau mấy trượng còn có 180 kỵ binh đứng đó. Không phải là đám mã tặc thuộc hạ cũ của Tạo Oanh, mà là tân binh mới chiêu mộ sau khi đến thôn Cao Gia, họ không tiến đến sát vách núi mà rụt rè đứng ở đó, muốn đi qua lại không dám qua.
Tạo Oanh chất vấn: "Các ngươi làm cái gì? Đánh thắng trận rồi, cùng qua đây cười nhạo tặc quân."
Đám người kia vẻ mặt xấu hổ nói: "Mã thuật của chúng tôi còn chưa tốt lắm, sợ đứng gần vách núi quá, vạn nhất chiến mã không nghe lời, mang theo chúng tôi nhảy xuống thì làm sao?"
Tạo Oanh tức giận: "Phế vật, sau khi trở về ăn ngủ cũng phải trên lưng ngựa luôn cho ta."