Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 367 - Chương 367: Xông Lên Bờ

Chương 367: Xông lên bờ Chương 367: Xông lên bờ

Bạch Ngọc Trụ chợt mở hai mắt: "Nghỉ ngơi xong rồi! Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị tiến công."

Vài tên thủ hạ thân tín của hắn lập tức hành động, truyền đi mệnh lệnh.

Truyền đạt mệnh lệnh giữa thuyền và thuyền thật ra là một chuyện rất phiền phức, nếu như là hải quân, thông thường sẽ cần phất cờ hiệu.

Nhưng thuỷ quân của Bạch Ngọc Trụ không có vấn đề này, tất cả thuyền của lưu khấu đều dính sát vào nhau, giữa thuyền lớn thuyền nhỏ chỉ có khoảng cách rất nhỏ, gân cổ hét lên là xong việc.

"Chuẩn bị làm việc!"

"Công bến tàu."

"Bạch lão đại hạ lệnh, lát nữa tất cả thuyền trực tiếp lao thẳng tới bên bờ, không cập sát bờ cũng không sao, trực tiếp dùng thuyền phía trước làm bàn đạp là có thể xông lên bờ."

"Giết chết huyện lệnh Hợp Dương không biết sống chết."

"Băm hắn và dân đoàn đối nghịch với chúng ta cho chó ăn."

"Cho chó ăn thì lãng phí quá, giữ lại để mình ăn đi, ha ha ha ha."

Đám lưu khấu vừa hành động vừa tỏ vẻ hùng hổ, đợt thất bại vừa rồi khiến trong lòng chúng đang nghẹn một bụng tức.

Từ khi chúng theo Vương Gia Dận tạo phản khởi sự tới nay, chỉ chỉ bị bại hai lần, một là ở huyện Hà Khúc bị tổng binh Sơn Tây Vương Quốc Lương cầm đại pháo Tây Dương bắn cho chạy trối chết, một lần khác chính là tại huyện Nghi Xuyên bị Hồng Thừa Trù không hiểu sao đánh tan, ngoài ra, thật đúng là chưa phải chịu qua tư vị thất bại.

Thắng càng nhiều, càng không thể chấp nhận thất bại!

Cho nên một khi chịu chút ngăn trở, chúng sẽ càng phẫn nộ.

Toàn bộ đội thuyền đều bắt đầu hoạt động, người chèo thuyền đã sẵn sàng chèo cho mạnh nhằm về phía bến tàu, các binh sĩ cũng bắt đầu chỉnh đốn trang bị. Vừa rồi đánh đợt một chúng đã nhìn ra, thủ đoạn tiến công chủ yếu của thủ quân vẫn là cung tiễn.

Thuốc nổ bao cũng chỉ nổ vang một phát thôi, ngoại trừ hù dọa người, thật ra không có uy lực gì.

Chỉ cần mình dựng thẳng thuẫn bài sẽ không sợ nữa, không có thuẫn bài thì giơ chăn bông dày cũng có thể ngăn cản tên, hoàn toàn không cần sợ.

Đám dân đoàn rác rưởi này một khi bị chúng ta áp sát, cung tiễn vô dụng rồi, chẳng qua là một đám ô hợp, sẽ dễ dàng bị đánh tan thôi.

"Chuẩn bị tiến công."

"Nghe hiệu lệnh của ta!"

Bạch Ngọc Trụ lớn tiếng hạ lệnh: "Toàn quân xung phong."

Tất cả thuyền trên mặt sông ngoại trừ "kỳ hạm" của Bạch Ngọc Trụ đều tiến về phía trước, hình ảnh đó thật sự có tác dụng hù doạ người, nếu như hiện tại canh giữ ở bên tường trại là dân đoàn huyện Hợp Dương, chỉ sợ nhìn hình ảnh này cũng sợ phát khóc.

Nhưng hiện tại đã đổi thành dân đoàn thôn Cao Gia, tình huống sẽ khác biệt.

Phùng Tuyển từ trên tiễn lâu nhìn xuống, mặc dù dân đoàn thôn Cao Gia cũng có một phần nhỏ tỏ ra hoảng sợ, nhưng phần lớn người vẫn không có động tác gì.

Trong số 1500 người này chỉ có 500 là tân binh, 1000 người khác đều là lão binh đã từng tham gia "tiễu phỉ núi Hoàng Long", đã được rèn luyện khi giao chiến với Vương Tả Quải.

Hoàn toàn không có động tác!

Một đội trưởng lớn tiếng nói: "Chuẩn bị đẩy ngã tường trại."

Phùng Tuyển: "Hả? sao lại phải đẩy ngã tường trại? Không có tường trại lấy cái gì thủ?"

Bạch Diên cười: "Tường trại chỉ có một lớp, phía trên quá chật, sẽ gây trở ngại cho hỏa súng binh luân phiên xạ kích, cho nên cần phải đẩy ngã. Yên tâm đi, binh của chúng tôi không cần tường trại cũng có thể thủ được chỗ này."

Phùng Tuyển câm nín.

Đợt thuyền đầu tiên chạy tới bên bờ, đám hãn phỉ lần lượt nhảy xuống thuyền, giơ thuẫn bài lên, cầm lấy nắp nồi che, còn có người giơ ván gỗ... đủ loại pháp môn ngăn cản tên được chúng biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Thuyền phía sau chen chúc bên cạnh thuyền phía trước, lập tức tập trung mấy tầng thuyền bên bờ, che kín một khu vực lớn mặt sông, đám lưu khấu từ thuyền phía sau nhảy lên thuyền phía trước, lại nhảy lên bờ, động tác trông rất linh hoạt, quả thật tựa như bách hầu qua sông.

Các dân đoàn thôn Cao Gia đứng trên tiễn lâu giơ nỏ lên, xoát xoát xoát bắn một đợt mưa tên về phía chúng.

Chuyện thú vị đã xảy ra, bộ đội được trang bị vũ khí lạnh trong dân đoàn thôn Cao Gia chỉ có 800 người, số lượng ít hơn nhiều so với dân đoàn huyện Hợp Dương, thế nhưng, tên họ bắn ra còn nhiều hơn 1000 dân đoàn huyện Hợp Dương.

Đây đương nhiên là bởi vì dân đoàn huyện Hợp Dương cơ bản không làm được mỗi người một cây cung, trang bị của họ quá hỗn loạn, tên bắn ra không đâu vào đâu.

Nhưng dân đoàn thôn Cao Gia lại là mỗi người một cây nỏ, hơn nữa đều làm từ thợ mộc trong Giếng Thợ thôn Cao Gia, tài liệu có Thiên Tôn cung cấp, khi chế tạo không tính toán chi phí, có thể nói mỗi cây đều chất lượng cao, uy lực của tên bắn ra mạnh hơn nhiều so với cung của dân đoàn huyện Hợp Dương.

Lưu khấu đỡ mưa tên như vậy lên đất liền, miễn bàn khó chịu thế nào.

Có người không cầm vững thuẫn bài, bị tên bắn trúng chân, hắn kêu thảm một tiếng và thuẫn bài bị lệch đi, tiếp theo chính là phốc phốc phốc, ngực trúng liền vài tên, kêu thảm lăn ra đất.

Có người giơ chăn bông đi tới, chỉ nghe thấy trên chăn bông vang lên tiếng tên phốc phốc, cũng không biết bị bắn bao nhiêu tên, hắn không dám giơ chăn lên nhìn đường phía trước, kết quả đạp vào khe hở giữa hai cái thuyền, ngã xuống sông Hoàng Hà.

Trong khoảnh khắc, lưu khấu ngã xuống một loạt.

Tuy nhiên, lần này chúng đã quyết tâm muốn xông lên "giáo huấn dân đoàn không biết sống chết", không chịu dễ dàng lùi bước. Đám biên quân đã lên bờ giữ vững thuẫn bài, đỡ cơn mưa tên chậm rãi đi tới. Trên người chúng còn mặc áo giáp vải, cho dù thỉnh thoảng trúng một tên thì vấn đề cũng không lớn.

Cố gắng tiến lên, thật đúng là có chút uy lực.

Phía sau còn có một nhóm Vệ sở binh làm phản đuổi theo, theo sau nữa là lưu khấu.

Ba đẳng cấp, tầng thứ rõ ràng.

Rất nhanh, số người này vẫn đứng vững vàng dưới mưa tên.

Tên cầm đầu biên quân cười to: "Chúng không ném thuốc nổ bao rồi, khẳng định đã dùng hết."

"Đi tới!"

"Giữ vững thuẫn trận, đi tới."

Đúng lúc này, đột nhiên chúng nghe được một tiếng nổ "ầm", tường trại gỗ đột nhiên ngã xuống, bụi bay đầy trời, che khuất một khoảng tầm nhìn lớn.

Đám lưu khấu ngẩn người chốc lát, đột nhiên mừng rỡ: "Ha ha ha, tường trại của chúng tự ngã rồi."

Bạch Ngọc Trụ: "Trời cũng giúp ta, khẳng định là lúc dựng tường trại đã ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không châm cọc gỗ cho sâu, tiến công, công vào nơi tường trại đã ngã xuống."

Đám lưu khấu hoan hô, gào lên, xông về phía tường trại ngã xuống.

Đúng lúc này...

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"

Âm thanh hoả súng vang lên, ngay chỗ tường trại ngã xuống, trong bụi bặm khắp trời không nhìn thấy gì, mấy trăm cây hỏa súng liên tục không ngừng mà vang lên.

Hoạt thang thương không cần nhằm, chỉ cần hướng về một phương hướng đại thể xếp hàng bắn đại là được, cho nên cát bụi không ảnh hưởng chút nào tới họ, đạn bay qua cát vàng khắp bầu trời, hướng về số lưu khấu xông qua trước "hành hung" một đợt.

Uy lực của đạn không cùng cấp bậc với cung tiễn.

Binh sĩ cầm thiết thuẫn bài trên tay còn có thể ngăn cản một chút, nhưng lưu khấu cầm nắp nồi thì không có vận khí tốt như vậy, đạn chì bắn vào trên nắp nồi sẽ dễ dàng xuyên thủng, lưu khấu phía sau kêu thảm thiết một tiếng, ôm chỗ trúng đạn và ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment