Bọn lưu khấu kinh hãi: "Hỏa súng, hơn nữa rất nhiều hỏa súng."
Hàng biên quân đầu tiên bị một đợt hỏa súng này bắn cho thê thảm nhất, nhưng những biên quân này cũng phản ứng nhanh nhất, vừa phát hiện đối diện có rất nhiều hỏa súng, chiến hữu bên người lại ngã xuống, chúng càng thêm cẩn thận sử dụng thuẫn bài trong tay, nhất là thuẫn bài bằng sắt, thứ này vẫn có thể ngăn được hỏa súng, thế nhưng cần phải lui cả người về phía sau thuẫn, không để thò ra một chút nào.
Thu nhỏ lại diện tích tiếp đạn, chậm rãi đi tới.
Đám Vệ sở binh và lưu khấu phía sau đang la hét luôn mồm, nhưng một vòng hỏa súng bắn đồng loạt còn không đến mức đánh tan sĩ khí của chúng, vẫn còn có thể kiên trì tiếp tục đi tới, có người còn rống lên: "Không phải sợ, một huyện thành nhỏ thì có được bao nhiêu hỏa súng? chúng đã bắt hết một đợt vừa rồi, hết lực rồi! Chúng ta tiến lên là thắng."
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
Đợt hỏa súng thứ hai vang lên.
Hỏa súng binh của thôn Cao Gia bởi độ huấn luyện không đủ, cho nên hiện tại cũng không dùng đấu pháp tam đoạn thức xạ kích, mà là chọn dùng lưỡng đoạn thức xạ kích, vòng thứ nhất chỉ có 250 cây hỏa súng khai hoả, sau khi bắn xong sẽ có giãn cách hơn mười lần chớp mắt thì đợt thứ hai mới khai hoả.
Trong nháy mắt lưu khấu lại ngã xuống một loạt!
Phùng Tuyển đứng ở trên cao có thể nhìn thấy rõ ràng một loạt lưu khấu tựa như hoa mầu bị liềm vung qua, ào ào ngã xuống, uy lực của hỏa súng quy mô lớn bắn đồng loạt thật là đáng sợ.
Trong lòng hắn nhịn không được thầm nghĩ: đừng nói lưu khấu, cho dù tới là quan binh cũng không đỡ nỗi dân đoàn thôn Cao Gia bắn phá như vậy, quá lợi hại! Quá lợi hại! Đây chỉ là dân đoàn của một thôn trang thôi sao? Đây rõ ràng phải là Thần cơ doanh.
Nhưng đây vẫn còn chưa hết, lại đến phiên ném lựu binh ra tay.
Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu xoay tròn cánh tay, đồng thời ném ra lựu đạn ngòi nổ trong tay, bộ đội ném lựu binh đã mở rộng đến 200 người, cũng theo đội trưởng cùng ném ra lựu đạn.
Trong nháy mắt, chày gỗ khắp bầu trời bay về phía bãi cát.
Đồ chơi này là cái gì?
Quần chúng vây xem không mấy người nhìn rõ.
Trước mắt người có thể nhìn ra thứ này ngoại trừ người của thôn Cao Gia cũng chỉ có đám thủ hạ của Vương Tả Quải, nhưng những người này ngoại trừ Miêu Mỹ và một số hãn phỉ đã chạy thoát, những người khác hiện tại đều đang lao động cải tạo trong núi Hoàng Long, làm nghề nghiệp rất có tiền đồ đó.
Kế tiếp, chính là lúc lựu đạn kinh khủng cày rồi.
Ầm!
Quả lựu đạn đầu tiên nổ tung, là Cao Sơ Ngũ ném, vừa chuẩn lại vừa xa, rơi thẳng vào chính giữa quân trận của lưu khấu. Nó vừa nổ tung, mấy chục lưu khấu xung quanh cùng lúc hự một tiếng, mềm oặt ngã xuống đất.
Tiếp theo đến phiên Trịnh Đại Ngưu ném, ầm, lại là một nhóm lưu khấu ngã xuống.
Chỉ thấy trong đại quân lưu khấu, phàm là nơi lựu đạn rơi xuống, người xung quanh một vòng đều sẽ ngã xuống, rõ ràng người không bị vụ nổ cuốn vào cũng ngã xuống, hoàn toàn không biết rốt cuộc họ bị thứ gì giết chết.
Một vòng nổ tung như thế, trực tiếp khiến lưu khấu hoang mang, ngỡ ngàng, không biết vì đâu.
Bạch Ngọc Trụ ở trên kỳ hạm đằng xa cũng ngẩn người: "Rốt cuộc đó là thứ gì?"
"Vì sao nó vừa nổ tung, người xung quanh ngã hết?"
"Rốt cuộc là vũ khí gì?"
"A a a, thật là đáng sợ."
Trong quân lưu khấu vang lên tiếng kêu cha gọi mẹ không dứt.
"Đoàng!" Tán binh lại nổ súng, một tiểu đầu mục trong tặc quân kêu thảm ngã xuống, đến chết cũng không biết là ai giết.
"Đoàng!" Lại một tiểu đầu mục ngã xuống.
Độ chính xác của Tuyến thang thương đối với bọn tiểu đầu mục thích ăn mặc như đại hiệp mà nói, quả thật chính là ác mộng.
Biên quân và Vệ sở binh đứng đầu tiên cũng không muốn tiếp tục đi tới nữa, gào khóc lui lại phía sau, chúng vừa lui lại, lưu khấu phía sau tự nhiên cũng không dám tiến lên nữa, lập tức binh bại như núi đổ.
Đám lưu khấu nhảy hết lên thuyền...
"Đoàng đoàng đoàng!"
Hỏa súng lại khai hoả.
Đám lưu khấu khi bỏ chạy để lại tấm lưng kêu thảm ngã vào trong nước, bị Hoàng Hà nuốt chửng, người may mắn nhặt về một mạng thì chật vật liều mạng lên thuyền chèo ra giữa sông, mãi đến khi trốn đến bên kỳ hạm của Bạch Ngọc Trụ, xác nhận ở đây không nằm trong tầm bắn của hỏa súng và tạc đạn kỳ quái kia nữa chúng mới dừng lại.
Một đợt xung phong như thế, bên lưu khấu ít nhất bỏ lại mấy trăm thi thể.
Bạch Ngọc Trụ hít một hơi lạnh: "Chúng ta thật sự đang đánh một huyện thành sao?"
Tiểu đầu mục trốn được về nhảy lên kỳ hạm của hắn, miệng la to: "Bạch lão đại, lui đi, ở đây chúng ta đánh không được, thủ quân ở đây còn mạnh hơn cả tổng binh Sơn Tây Vương Quốc Lương, Vương Quốc Lương chỉ có mấy khẩu pháo, trăm cây hỏa súng mà thôi, ở đây... ở đây quả thật kinh khủng, không rõ chúng có bao nhiêu thực lực."
"Lui đi! Bạch lão đại, ở đây chúng ta thật sự không đánh được."
"Ở đây còn mạnh hơn cả Hồng Thừa Trù nữa, ta thà quay về đánh huyện Nghi Xuyên."
"Ta thà đi đánh huyện Hà Khúc."
Đám hãn phỉ dưới trướng đã mất chiến ý, chỉ muốn chạy trốn.
Bạch Ngọc Trụ thấy thế cũng biết chuyện này bó tay rồi, dù sao thì chúng ta là lưu khấu, chuyện chạy trốn đã làm không ít, cũng không thấy mất mặt bao nhiêu.
"Lui lại!"
"Chạy về hướng bắc."
Mệnh lệnh truyền đi, toàn bộ thuyền lớn thuyền nhỏ cùng liều mạng mà chèo, đám lưu khấu chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này nên chèo thuyền rất nhanh, các đại hiệp thậm chí dùng đao kiếm của mình làm mái chèo, liều mạng quạt vào trong nước.
Thế là, Bạch Ngọc Trụ dẫn theo đám lưu khấu bị đánh tơi bời lui trở về hướng bắc, không bao lâu liền biến mất trên mặt sông phương bắc.
Bạch Diên cầm kính viễn vọng, nhìn theo đội thuyền của lưu khấu đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới ngả tay nói: "Ui chao, chạy rồi!"
Trình Húc giật lấy kính viễn vọng từ trong tay hắn nhìn: "Đúng thật, chạy nhanh lắm, người của ta mới tới còn chưa đánh đã."
Bạch Diên: "Còn muốn đánh đã ghiền à? Hỏa dược không mất tiền sao?"
Trình Húc cười hắc hắc không ngừng: "Cái này thì ngươi không biết rồi. Không lâu Thiên Tôn còn nói với ta, hỏa súng binh của chúng ta cần cơ hội thực chiến để rèn luyện, đừng nghĩ đến việc tiết kiệm hoả dược, nếu như tất cả hỏa súng binh đều vì tiết kiệm mà biến thành tân binh, tương lai đụng độ kỵ binh của Kiến Nô thì làm sao mà đánh."
Bạch Diên "ơ" một tiếng: "Kiến Nô? Chúng ta cách Kiến Nô xa lắc, có cần thiết đem Kiến Nô dùng làm quân địch giả không?"
Trình Húc: "Nếu Thiên Tôn đã nói như vậy... vậy thì vẫn phải suy nghĩ một chút về việc này. Trong lời của Thiên Tôn lão nhân gia bao hàm thiên cơ, ngươi cũng đừng coi thường."
Lời này có lý, Bạch Diên vội vàng hướng về bầu trời vái một cái.
Tuy nhiên trên bầu trời cũng không có đám mây thấp của Thiên Tôn, xem ra Thiên Tôn lão nhân gia vốn không quan tâm tới trận chiến trước mắt.
Không sai!
Thiên Tôn lúc này đang đi dạo phố với Cao Nhất Diệp, Cao Nhất Diệp đi trên mặt đất, Thiên Tôn bay trên trời, cùng nhau đi chơi huyện Hợp Dương. Nơi đây là danh thành mỹ thực sinh thái Hoàng Hà của Trung Quốc, đồ ăn đặc sắc có rất nhiều, Cao Nhất Diệp đang đi thì phát hiện một quán ăn kỳ quái gọi là "Thủy Tiên Hợp Hợp".