Cao Nhất Diệp đứng ở trước quán ăn "Thủy Tiên Hợp Hợp", ngẩng đầu nhìn bảng hiệu: "Chao ôi, hai chữ này vậy mà ta không biết."
Thu Cúc bên cạnh thấp giọng nói: "Hai chữ đó là thủy tiên."
Cao Nhất Diệp: "Ta nói chính là hai chữ sau."
Đông Tuyết vội vàng bổ sung: "Hai chữ đó là hợp hợp."
Cao Nhất Diệp: "Như vậy vấn đề tới rồi, Thủy Tiên Hợp Hợp là cái gì?"
Hai cô nương Thu Đông cùng lắc đầu: "Không biết."
Đừng nói họ không biết, Thiên Tôn cũng không biết, ngẩn mặt ra ở trên trời mà nhìn, nghĩ thầm: đây là cái quỷ gì? Vì sao ta chưa từng ăn, thậm chí chưa nghe nói qua?
Y vội vàng mở meituan bán đồ ăn tìm Thủy Tiên Hợp Hợp, tìm không thấy, thành phố Song Khánh vậy mà không bán.
Cái này khiến người không phục lắm, phải ăn cho biết.
Lý Đạo Huyền hạ lệnh: "Nhất Diệp, vào quán, ăn!"
Cao Nhất Diệp sờ bụng: "Thế nhưng ta vừa mới ăn một bát mì dao gọt Tam Trì rồi, lại ăn nửa bát mì Hợp Dương, còn gặm nửa cái bánh thịt dê... ta ăn no lắm rồi. Ôi, đi dạo phố ở huyện Hợp Dương thật là đáng sợ, không để ý cái là ăn quá nhiều."
Lý Đạo Huyền: "Ơ? ngươi ăn nhiều như vậy sao?"
Cao Nhất Diệp: "Ngài không phải vẫn ở trên trời nhìn sao?"
Lý Đạo Huyền nhất thời không biết nói gì.
Được thôi, dọc theo đường đi chỉ lo nhìn thiếu nữ cười tươi đáng yêu, không chú ý tới suốt dọc đường nàng ăn luôn mồm, đáng sợ, đáng sợ.
Y đang muốn nói "ăn không được thì thôi", không ngờ Cao Nhất Diệp sờ sờ cái bụng hơi nhô ra, cười hì một tiếng: "Có lẽ còn chịu được, Thu Cúc, ngươi giúp ta ăn một nửa được không?"
Thu Cúc ủy khuất nói: "Vừa rồi thịt dê hồ bột ta đã giúp ngài ăn một nửa rồi."
Cao Nhất Diệp đành phải chuyển sang Đông Tuyết, người sau cũng tỏ ra khó xử: "Mì Hợp Dương vừa rồi ta cũng giúp ngài ăn một nửa bát."
Cao Nhất Diệp nhún vai: "Hai người sức ăn kém thế, sao hai người đều chỉ ăn được một nửa."
Thu Cúc và Đông Tuyết thấp giọng nói: "Từ nhỏ đã được dạy như vậy rồi... Chỉ có thể ăn lửng dạ, tuyệt đối không thể để béo."
Cao Nhất Diệp không hiểu, Lý Đạo Huyền nghe lại hiểu, trong lòng cảm thấy khổ thay cho họ, thở dài: "Vào đi, sau này ăn no một chút, đừng ăn lửng dạ thì ngừng, béo cũng không sao, ở chỗ ta, sẽ không ai chú ý các ngươi béo đâu."
Y vừa nói như thế, Cao Nhất Diệp mới rốt cuộc hiểu ra, xấu hổ nói: "Đi vào ăn đi, Thiên Tôn bảo hai người sau này cứ ăn thoải mái, béo cũng không ai ghét."
Hai người Thu Đông mừng rỡ: "Đa tạ Thiên Tôn."
Lúc này ba người mới đi vào cửa hàng "Thủy Tiên Hợp Hợp": "Ông chủ, Thủy Tiên Hợp Hợp của ông là cái gì vậy?"
Ông chủ thấy là ba nữ tử ăn mặc rất "có đẳng cấp" đi vào, người dẫn đầu chải tóc phụ nhân, rất rõ ràng là phu nhân nhà đại hộ dẫn theo hai đại nha hoàn ra ngoài dạo phố, vội vàng tươi cười tiến tới chào hỏi: "Vị phu nhân này, Thủy Tiên Hợp Hợp là món ăn đặc sản của huyện Hợp Dương chúng tôi, dùng bột kiều mạch ép mà thành, khi trộn mì thì thêm hạt ngải, hoặc trộn với nước đá xanh nung đỏ, mì trộn ra sẽ thành sợi, có tính dai, sau khi đun sôi trong nồi lập tức trụng vào trong nước lạnh, nên tên gọi là Thủy Tiên Hợp Hợp."
Cao Nhất Diệp nghe vậy nước bọt chảy ròng.
Lý Đạo Huyền cũng nghe mà nước bọt chảy ròng.
"Cho một bát!"
Hai người hầu như đồng thời lên tiếng.
Nói xong sau đó, Cao Nhất Diệp mới ngẩng đầu lên: "Ôi, Thiên Tôn, ngài là nói ta gọi một bát, hay là bản thân ngài cũng gọi một bát?"
Lý Đạo Huyền: "Khụ! Khụ! Đương nhiên là bảo ngươi gọi một bát, ta ngao du ngũ hồ tứ hải, món ngon gì mà chưa ăn? Ai mà thèm."
Vừa nói, ngón tay nhanh chóng tìm tòi trên điện thoại, trên meituan không có, trên douyin không có, trên "no rồi sao" cũng không có, tất cả phần mềm bán đồ ăn đều không mua được, muốn tức giận rồi.
Rốt cuộc, vẫn là taobao vạn năng cứu y, trên taobao không ngờ có bán hợp hợp, đáng tiếc cũng không phải Thủy Tiên Hợp Hợp của Hợp Dương, mà là Thuần Hóa hợp hợp, hơn 20 đồng mua được sáu hộp, cũng rẻ.
Ôi, ăn tạm vậy, đặt hàng, thêm tiền, để chủ shop giao hoả tốc.
Chẳng mấy chốc, chủ quán đã làm xong Thủy Tiên Hợp Hợp, bưng lên bàn.
Cao Nhất Diệp nếm thử một miếng, liền mừng rỡ: "Ngon lắm."
Hai cô nương Thu Đông cũng nếm thử, vẻ mặt cũng tỏ ra thích thú.
Lý Đạo Huyền thấy vẻ mặt của họ biết là thứ này không tệ, cười nói: "Nhất Diệp, ngươi không ngại hỏi xem chủ quán buôn bán có được không, thử dụ hắn."
Cao Nhất Diệp nghe vậy liền gọi chủ quán: "Chưởng quỹ, Thủy Tiên Hợp Hợp này của ông rất ngon, sao ta thấy trong quán không có mấy người? buôn bán không tốt sao?"
Ông chủ thở dài một hơi: "Mấy năm nay không sống nổi, đang hạn hán mà, hai năm trước ta vốn không kiếm được mì kiều mạch, mãi đến khi người của thôn Cao Gia đến và phát bột mì khắp nơi, mọi người có ăn rồi, có một số người trong nhà còn tồn mì kiều mạch cũng đồng ý bán ra với giá ổn định, lúc này ta mới mua được một chút, đem về làm Thủy Tiên Hợp Hợp, nhưng bây giờ mọi người chỉ cầu ăn no thôi, không cầu ăn ngon, nghề này của ta thực sự là... một lời khó nói hết a."
Lý Đạo Huyền đã hiểu, hiện tại huyện Hợp Dương vừa mới bắt đầu phát lương, muốn khôi phục đến bầu không khí như những năm bình thường thì còn lâu lắm.
Hiện tại các lão bách tính có chút tài sản đều cất giữ không dám dùng, phải chờ tới khi họ không còn lo lắng cho cuộc sống tương lai nữa thì họ mới có thể bỏ được đem tiền ra cho mỹ thực.
Bằng không thì, thà rằng mình ở nhà lấy bột mì làm chút đồ ăn đơn giản.
Lý Đạo Huyền cười nói: "Mời hắn đến thôn Cao Gia mở quán đi."
Cao Nhất Diệp mỉm cười nói: "Chưởng quỹ, món này của ông rất ngon, sao không đến thôn Cao Gia mở quán ăn? Trong khu thương mại Cao Gia hiện tại còn có mấy cửa hàng bỏ không, ba tháng đầu còn thực thi miễn tiền thuê, ông đến thôn Cao Gia mở một quán ăn bán Thủy Tiên Hợp Hợp, ta bảo đảm ông đắt khách."
Ông chủ "ơ" một tiếng: "Thôn Cao Gia dễ bán lắm sao?"
Cao Nhất Diệp: "Đương nhiên rồi, người ở thôn Cao Gia sống rất thoải mái, giàu có, hiện tại đã không còn 'ăn no là được', mà là muốn 'ăn ngon mới được'. Nếu ông không tin, không ngại ngày nào đó qua xem thử."
Ông chủ nghe vậy tim đã đập thình thịch.
Nếu thôn Cao Gia cách rất xa, cần phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn, hắn khẳng định không muốn, nhưng thôn Cao Gia gần mà, ngay nơi giao giới giữa huyện Hợp Dương và Trừng Thành, cũng chỉ mấy chục dặm, hơn nữa bây giờ còn đang làm đường, một khi thông đường rồi, qua lại sẽ rất nhanh.
Nếu tại nơi gần như vậy xông xáo một lần, cũng coi như chuyện không đáng ngại.
Ông chủ cười tươi nói: "Đa tạ chủ ý của ngài, vậy ngày nào đó ta đóng cửa nghỉ ngơi, sẽ đến thôn Cao Gia nhìn xem, nếu bên đó buôn bán tốt, ta sẽ chuyển qua đó thử xem."
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Ông đi xem sẽ biết thôi."
Hai người đang nói đến đó thì một con khoái mã chạy vào trong thành, kỵ sĩ trên ngựa là một nha dịch, vừa chạy vừa la to:
"Tin tức tốt, tin tức tốt! Tặc quân của đại lưu khấu Vương Gia Dận bị dân đoàn của chúng ta liên thủ với dân đoàn thôn Cao Gia ngăn chặn tại bến tàu Hiệp Xuyên, bọn lưu khấu đã trốn đi rồi."