Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 370 - Chương 370: Đừng Quấy Nhiễu Dân

Chương 370: Đừng quấy nhiễu dân Chương 370: Đừng quấy nhiễu dân

Tin tức lưu khấu bị đẩy lùi vừa truyền đi, cả huyện thành nhất thời tiếng hoan hô như sấm.

Các lão bách tính từ trong nhà chạy ra, hoan hô nhảy múa trên đường.

Không ít người bu tới nha dịch truyền tin tức kia.

Nha dịch ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng nói: "Trận đánh ngày hôm nay thật đúng là sảng khoái, bọn lưu khấu lên bờ đứng chưa vững đã bị đuổi xuống sông, ha ha ha, dân đoàn thôn Cao Gia kia..."

Hắn tía lia kể chuyện một hồi, kể lại trận chiến xảy ra trên bến tàu Hiệp Xuyên sống động như thật.

Cao Nhất Diệp và hai cô nương Thu Đông không có hứng thú quá lớn đối với đánh trận, vẫn còn đang ngồi trong quán ăn "Thủy Tiên Hợp Hợp", cũng không muốn đi hóng chuyện, nhưng Lý Đạo Huyền lại chuyển "chú ý" qua đó, nghe nha dịch kia thêm mắm thêm muối nói nửa ngày.

Lần này cũng nghe rõ ràng những gì trải qua ở trận đánh bến tàu Hiệp Xuyên.

Rất tốt, xem ra người tí hon nhà mình cùng lắm chỉ bị bắn mấy tên, không có thương vong lớn, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Thiên Tôn bao che khuyết điểm không muốn nhìn thấy nhất chính là người tí hon nhà mình chết.

Y chính là dạng người nuôi con chó con mèo mà bị chết cũng sẽ khóc nửa ngày.

"Nhất Diệp, xem ra huyện Hợp Dương tạm thời an toàn rồi." Lý Đạo Huyền trông rất hài lòng phân phó: "Lúc trước ta bảo ngươi và Tam Thập Nhị đi an bài việc liên quan đến dân sinh, có thể lập tức bắt đầu phổ biến rồi."

Cao Nhất Diệp buông bát trong tay xuống: "Được!"

Lý Đạo Huyền tập trung nhìn vào,"Thủy Tiên Hợp Hợp" trong bát nàng đã ăn hết rồi, ngay cả nước cũng húp sạch.

"Ui! Ngươi không phải mới vừa nói đã ăn no rồi, muốn hai vị cô nương Thu Đông giúp ngươi ăn một chút sao?"

Cao Nhất Diệp: "Nhưng mà Thủy Tiên Hợp Hợp này ăn rất ngon, ta phát hiện mình có thể nuốt được."

Lý Đạo Huyền nghẹn lời.

Đây rốt cuộc là dạng người gì chứ.

Chờ một chút, có người nói nữ sinh hiện đại đều có hai dạ dày, một cái dùng để ăn bữa chính, người cái dùng để ăn quà. Vậy nữ sinh cổ đại chắc cũng có hai dạ dày, một cái dùng để ăn món ăn bình thường, một cái khác dùng để ăn món ngon vật lạ.

Nữ sinh thật đúng là sinh vật thần kỳ!

Trong huyện thành náo nhiệt vui mừng một hồi, sau đó về đến huyện thành trước là Kỵ Binh doanh do Tạo Oanh suất lĩnh, cùng với dân đoàn thôn Cao Gia của Trình Húc suất lĩnh, họ muốn trở về thôn Cao Gia, nhưng khi về cũng không cần vội như khi tiếp viện, cho nên sẽ không để cho kỵ binh chạy trước, bộ binh chậm rãi theo sau, liền hội hợp cùng nhau đi về.

Cũng không đi vòng qua thành mà trực tiếp chui vào trong huyện thành, chuẩn bị nghỉ ngơi ở chỗ này, sau đó sẽ tiếp tục trở về thôn Cao Gia.

Dân đoàn quy mô 1500 người vẫn là rất lớn, sau khi tiến vào huyện thành Trình Húc liền lớn tiếng nói: : "Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử, các ngươi dẫn theo 100 hộ vệ binh của thánh nữ đại nhân đi theo ta, chúng ta đi hội hợp với thánh nữ đại nhân."

Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử vội vàng tuân mệnh.

Trình Húc quay đầu, nói với Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu và các binh sĩ dân đoàn còn lại: "Giải tán ngay tại chỗ, đều tự mình nghỉ ngơi, sau một canh giờ tập kết ngoài cửa thành lại tiếp tục lên đường, nhớ kỹ, không được quấy nhiễu dân. Thiên Tôn rất bảo vệ lão bách tính, nếu như các ngươi làm ra hành vi ức hiếp lương dân như quan binh, vậy thì chuẩn bị làm tội phạm cải tạo đi."

Cao Sơ Ngũ há miệng cười to: "Làm gì có, mỗi ngày chúng tôi đều học ba điều kỷ luật tám mục chú ý cơ mà, sao dám đi khi dễ lão bách tính."

Trịnh Đại Ngưu cũng toét miệng cười: "Khi dễ người mệt lắm, còn phải vung nắm đấm, không bằng tìm một chỗ ăn thứ gì ngon."

Tất cả mọi người đều cười.

Thế là, người của dân đoàn lũ lượt giải tán.

Tạo Oanh thấy dân đoàn giải tán, Kỵ Binh doanh của nàng xem ra cũng nên thả lỏng nghỉ ngơi, cũng phất tay nói: "Kỵ Binh doanh nghỉ ngơi một canh giờ, đừng quấy nhiễu dân."

Các kỵ binh đáp lại một tiếng, cũng đều tự tản ra, họ có thêm một con ngựa, không dễ đi lại như bộ binh, khi đi dạo phố còn phải một tay dắt ngựa, đi lại cũng bất tiện.

Nhưng họ có thêm một con ngựa lại giống như có thêm một tượng trưng cho thân phận, thế đạo này người có ngựa là người bình thường không dám trêu vào, họ dắt ngựa đi lại, người đi đường đều phải nhường đường.

Tạo Oanh nhíu mày, có chút lo lắng mấy tên này sẽ quấy nhiễu dân, đối với 180 tân binh mới tuyển lại rất yên tâm, biết họ khẳng định sẽ không quấy nhiễu dân, nhưng 120 thuộc hạ cũ của mình lại không như vậy.

Suy nghĩ chốc lát rồi nàng đè thấp giọng nói với Trình Húc:

"Thay ta vấn an thánh nữ đại nhân, ta phải đi dạo trong thành để ý mấy tên thuộc hạ cũ của ta, họ xuất thân mã tặc, không khéo sẽ quấy nhiễu dân, ta phải nhìn chằm chằm mới không xảy ra chuyện."

Trình Húc cười nói: "Được, Tạo giáo viên nên để ý tới họ. Thiên Tôn bình thường nhân từ ôn hòa, nhưng một khi đụng tới chuyện ức hiếp lương dân sẽ lửa giận tận trời. Ta đã từng nhìn thấy hắn đưa tay vỗ chết 'lưu khấu về quê' ức hiếp lương dân rồi, tuyệt không khoan dung."

Tạo Oanh gật đầu: "Ở thôn Cao Gia một thời gian, ta cũng đại thể rõ ràng tính tình của Thiên Tôn rồi, hơn nữa hiện tại bọn ta cũng không còn là tặc nữa, mà là quân đội nghiêm chỉnh, cũng không thể giống như trước vậy được."

Trình Húc gật đầu, cười khẩy một tiếng: "Trước đây lão tử rất nhiều thói hư tật xấu, đến thôn Cao Gia rồi đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả báo cáo láo chiến công lão tử sở trường nhất cũng..."

Tạo Oanh: "Báo cáo láo chiến công?"

Trình Húc tự biết lỡ mồm, vội vàng im miệng, cười ha ha cho qua.

Tạo Oanh thấy gã che mặt suốt, đã sớm đoán được thân phận gã cổ quái, cũng không nói ra, chỉ cười ôm quyền rồi xoay người xuống ngựa, một tay dắt ngựa, bắt đầu đi dạo trong huyện thành...

Trình Húc cười cười, dẫn theo đám người Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử đi vào nha môn. Cao Nhất Diệp và Tam Thập Nhị cũng đang chờ ở trong nha môn, Bát Địa Thỏ dương dương đắc ý: "Thánh nữ đại nhân, đội hộ vệ của ngài đã về rồi, kế tiếp sự an toàn của ngài cứ giao cho bản thỏ thiên hạ vô địch đi."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Người truyền tin nói, các ngươi thắng rất gọn gàng, lưu loát, còn nói ngươi đem bao hỏa dược đại pháo dùng thành lựu đạn mà ném, phá hủy trận hình của lưu khấu, đã lập công lớn."

Bát Địa Thỏ ngửa đầu cười ha ha, cười đến lỗ mũi đều hướng lên trời: "Bản thỏ xuất mã, vạn quân chớ địch."

Hắn vừa cười là không ai để ý tới hắn nữa. Tam Thập Nhị đi tới trước mặt Trình Húc, cười nói: "Lần này Vương Gia Dận bại, chắc là sợ hãi vỡ mật rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại nữa chứ?"

Trình Húc gật đầu: "Ta xem chắc hắn sẽ không tới nữa. Ven bờ Hoàng Hà cũng không chỉ chỗ chúng ta có thể đánh, nếu Vương Gia Dận không bị ngáo khẳng định sẽ chọn nơi khác để lên bờ."

Tam Thập Nhị nói: "Vậy là tốt rồi, người của ngươi một canh giờ sau sẽ trở về thôn Cao Gia đúng không? Dẫn ta về cùng đi, Thiên Tôn giao cho rất nhiều việc về phương diện kinh tế, ta cũng phải nhanh một chút trở lại chuẩn bị. Thời gian kế tiếp, trọng điểm của chúng ta hẳn là huyện Hợp Dương rồi."

Trình Húc gật đầu: "Huyện Hợp Dương có bến tàu Hiệp Xuyên, phương diện vận tải tiện lợi hơn thôn Cao Gia chúng ta nhiều, kế tiếp huyện Hợp Dương khẳng định sẽ là trọng tâm của chúng ta."

Gã đè thấp giọng, tiến đến sát bên tai Tam Thập Nhị và nói: "Huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển, trước mắt còn chưa tính là người một nhà với chúng ta, sợ rằng còn cần... hắc."

Tam Thập Nhị gật đầu: "Hiểu rồi, người này, từ từ mà lên kế hoạch."

Bình Luận (0)
Comment