Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 376 - Chương 376: Ta Có Cách Để Ngươi Không Điều Đi

Chương 376: Ta có cách để ngươi không điều đi Chương 376: Ta có cách để ngươi không điều đi

Lương Thế Hiền dẫn theo Phùng Tuyển đi rồi, bên cạnh bức tượng Đạo Huyền Thiên Tôn có một con đường mòn vắng vẻ, hai bên đường đều là rừng cây, đi dọc theo con đường đá hình vòng cung, đi một vòng, hai người đã đi đến phía sau bức tượng Thiên Tôn.

Ở chỗ này có một hồ nước nhỏ, còn có thể nhìn thấy rất nhiều nòng nọc đang bơi trong hồ, bên đường có một bàn đá, bốn cái ghế đá.

Hai người liền ngồi xuống chỗ này.

Bọn gia đinh tản ra xa, canh giữ xung quanh.

Lương Thế Hiền nhìn hai bên một vòng, mới nói: "Ở đây không cần lo lắng có người nghe trộm, tượng Thiên Tôn ở ngay bên cạnh chúng ta, cũng không có ai dám giở trò gì ở chỗ này. Phùng huynh có việc gì cứ nói."

Phùng Tuyển nhìn thoáng qua bóng lưng của bức tượng Thiên Tôn trông như một ngọn núi nhỏ, cũng không khỏi cảm thấy líu lưỡi. Hắn lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thấp giọng nói: "Lương huynh, chúng ta đều là đồng môn tại thư viện Đông Lâm, ta tin vào con người của huynh, mới dám cả gan hỏi, nếu như có chỗ nào đắc tội, xin Lương huynh lượng thứ..."

Lương Thế Hiền: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Phùng Tuyển: "Mấy ngày trước, đại tướng Bạch Ngọc Trụ dưới trướng Vương Gia Dận dẫn trên vạn lưu khấu đánh vào bến tàu Hiệp Xuyên của huyện Hợp Dương ta, ta đương nhiên không ngăn cản được, kết quả bảo chủ Bạch gia bảo Bạch Diên của quý huyện dẫn dân đoàn tới viện trợ..."

Lương Thế Hiền: "Ta biết Bạch Diên này, phiên phiên quân tử, văn võ song toàn, ta đã giao hết dân đoàn của huyện Trừng Thành cho hắn rồi, hắn làm gì tại bến tàu Hiệp Xuyên?"

Phùng Tuyển: "Hắn không ngờ điều đến 500 hỏa súng binh, 300 kỵ binh, còn có mấy trăm binh sĩ ném tạc đạn kỳ lạ, hơn nữa những binh sĩ này mỗi người mặc giáp, quả thật không khác gì mưu phản."

Nghe đến đó Lý Đạo Huyền cũng buồn cười, khẽ nhếch miệng: Thì ra ngươi nói cái này, được thôi, ta cũng biết dân đoàn thôn Cao Gia sớm muộn gì cũng bị quan phủ chú ý tới, vả lại muốn xem sẽ phát triển thành tình huống gì thôi.

Lương Thế Hiền: "Ơ?"

Phùng Tuyển thấy vẻ mặt hắn cổ quái, tưởng không biết chuyện, cũng "ơ" theo một tiếng: "Lương huynh không biết?"

Lương Thế Hiền lắc đầu: "Ta biết họ có giáp, cũng biết có mấy cây hỏa súng, nhưng 500 hỏa súng và hơn ngàn áo giáp thì vẫn là lần đầu bản quan nghe nói."

Nói đến đây, Lương Thế Hiền đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hỏi: "Những người này có đúng là đến từ thôn Cao Gia không?"

Phùng Tuyển: "Đúng vậy, họ tự xưng dân đoàn thôn Cao Gia!"

Lương Thế Hiền mơ hồ đã hiểu ra cái gì: "Lý gia... Lý gia giúp đỡ, không... không phải là Lý gia... là Thiên Tôn giúp đỡ."

Hắn đưa tay chỉ vào bức tượng Thiên Tôn bên cạnh: "Là binh của Thiên Tôn."

"Ặc?" Phùng Tuyển ngẩn ra: "Binh của Thiên Tôn là sao? Thiên Tôn không phải là một thần tiên sao? Sao còn có binh?"

Lương Thế Hiền: "Mặc dù Thiên Tôn là một thần tiên, nhưng là một thần tiên sẽ hiển linh, còn có thể trực tiếp ra tay thưởng thiện phạt ác, bình thường ngài sẽ ban cho phàm nhân lương thực, các loại thần vật..."

Phùng Tuyển chợt nghĩ tới: có một lần mình đến Tây An trình lên thủ cấp của Phiên Sơn Nguyệt, khi đi ngang qua thôn Cao Gia có ngồi lên chiếc xe lửa kỳ lạ, chẳng lẽ, đồ vật đó chính là cái gọi là thần vật?

"Thiên Tôn là... thần thật sự?"

"Nói nhảm!" Lương Thế Hiền nói: "Không phải vấn đề thần thật hay là thần giả? Tự huynh nghĩ xem, ngoại trừ thần tiên, ai có bản lĩnh làm cho một thôn trang nhỏ nào như thôn Cao Gia, làm ra 500 cây hỏa súng, hơn ngàn áo giáp?"

Phùng Tuyển tỉ mỉ nghĩ lại, không phải vậy sao?

Một thôn có thể có bao nhiêu tài lực?

Đừng nói 500 cây hỏa súng, 5 cây cũng là trò cười.

Trong nhất thời Phùng Tuyển đã tin hơn phân nửa. Hắn cũng từng thấy qua Thiên Tôn "mời" tứ hải long vương tới làm mưa, muốn tiếp thu việc này rất dễ, thế nhưng, tiếp thu thần tiên dễ, tiếp thu 500 cây hỏa súng cùng hơn ngàn áo giáp thì lại không dễ.

Phùng Tuyển thấp giọng nói: "Lương huynh, mấy thứ này mặc dù là của thần tiên, nhưng sau khi có nhiều như vậy, công dụng của nó sẽ thay đổi, Lý gia của thôn Cao Gia kia sở hữu hỏa khí áo giáp lực lượng còn mạnh hơn cả Vương Gia Dận, chẳng phải là có tiền vốn để tạo phản làm loạn rồi? Nếu họ học theo lưu khấu, làm việc mưu phản, vậy thì phải giải quyết thế nào?"

Lương Thế Hiền: "Mưu phản? Này... Phùng huynh, huynh suy nghĩ nhiều rồi? Làm gì có thần tiên tạo phản phàm nhân? Đường đường là một thần, mưu phản làm hoàng thượng sao? Mặc dù chúng ta xưng là hoàng thượng, nhưng thật ra hắn lại gọi là thiên tử, thần tiên đi làm thiên tử, vậy không phải là hạ mình làm bậc con rồi?"

Phùng Tuyển nhất thời nghẹn họng.

Hình như đạo lý quả thật là đạo lý này.

Vẻ mặt Phùng Tuyển ngỡ ngàng.

Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Phùng Tuyển lại thấp giọng nói: "Lương huynh, mặc dù thần tiên không có khả năng tham dự đoạt hoàng vị, nhưng có mấy thứ thần tiên ban thưởng rơi vào trong tay phàm nhân, thì khó đảm bảo phàm nhân không có dị tâm. Trong số mấy người Bạch Diên, Hòa giáo viên, Tạo giáo viên của thôn Cao Gia, nếu có một người có dị tâm, muốn lấy số vũ khí thần tiên ban cho đi tạo phản, chúng ta phải làm sao?"

Lương Thế Hiền: "Người làm, trời nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần linh, những gì thần tiên ban thưởng, tự nhiên có thần tiên trông coi, nếu như phàm nhân có dị tâm, thần tiên tự nhiên sẽ giáng trừng phạt."

Phùng Tuyển: "Lời này không dễ nói! Thần tiên cũng có lúc ngủ gật, Thanh ngưu của Thái Thượng Lão Quân cũng có lúc trốn xuống hạ giới làm hại nhân gian."

Lương Thế Hiền: "Ồ?"

Hắn nói vậy cũng có lý!

Thật ra không chỉ Lương Thế Hiền cảm thấy có lý, ngay cả Lý Đạo Huyền cũng cảm thấy có lý.

Theo tầm nhìn của y càng lúc càng lớn, đúng thật y không thể quản lý được nhiều thôn, nhiều trấn. Hiện tại chỉ có ba nơi lớn là thôn Cao Gia, huyện thành Trừng Thành, huyện thành Hợp Dương, y chuyển tới chuyển lui cũng cảm thấy mệt, về phần các nơi như trấn Phùng Nguyên, Bạch gia bảo, thôn Tuyền Câu thì đã không biết bao lâu rồi chưa chuyển qua nhìn xem?

Hơn nữa mới đây y còn đang suy nghĩ cần một người tới giúp y "chấp pháp", hiện tại Phùng Tuyển nhắc tới việc này, y cũng bắt đầu coi trọng hơn.

Phùng Tuyển: "Chúng ta không có bản lĩnh quản thần tiên, nhưng nhất định phải quản tốt những phàm nhân dưới trướng thần tiên. Lương đại nhân, thôn Cao Gia dưới quản lý của huyện Trừng Thành huynh, chuyện này, ta cũng không có cách nào vượt ranh giới quản được, chỉ có thể dựa vào huynh nghĩ cách rồi."

Lương Thế Hiền tỏ ra xấu hổ: "Phùng huynh, chuyện này, ta chắc là không quản được rồi."

Phùng Tuyển: "Vì sao?"

Lương Thế Hiền thở dài: "Nhiệm kỳ ba năm của ta đến rồi."

"A?" Phùng Tuyển hiểu được: "Lương huynh đến nơi đây đã ba năm rồi à, ôi... Ta chỉ mới hơn một năm..."

Lương Thế Hiền: "Ta vừa rồi thắp hương gõ chuông, chính là đang bẩm báo chuyện này cho Đạo Huyền Thiên Tôn, sau đó sẽ lập tức vào kinh, sau khi thuật chức sẽ chờ sắp xếp khác."

Phùng Tuyển thấy vẻ mặt hắn hình như có chút đau khổ cùng tiếc nuối, biết là Lương Thế Hiền không nỡ đi, tròng mắt láo liên, sau đó mới thấp giọng nói: "Lương huynh, ta có một cách, có thể khiến huynh không bị điều đi."

Lương Thế Hiền lấy làm lạ: "Ồ, sao có thể? Làm quan nhiệm kỳ ba năm, đến ba năm là nhất định phải điều đi, còn có cách nào có thể không bị điều đi sao?"

Bình Luận (0)
Comment