Phùng Tuyển từ xa thấy được pho tượng màu vàng liền bị giật mình: Có lầm không vậy? Bản quan cũng không phải chưa từng tới huyện Trừng Thành, trước đây đâu có pho tượng lớn như vậy, đây là mới hoàn thành?
Hắn vội vàng gọi lại một người qua đường: "Huyện Trừng Thành các ngươi khi nào chui ra một pho tượng như vậy?"
Lúc này hắn không mặc quan phục, bộ thường phục trên người trông giống như một thương nhân, người qua đường kia nghe hắn nói mới biết là người bên ngoài tới, tức khắc trợn trắng mắt, nhìn hắn như đồ nhà quê: "Đó là tượng thánh Đạo Huyền Thiên Tôn, do toàn bộ kẻ có tiền trong huyện thành cùng nhau góp tiền xây dựng lên, mới xây xong chưa được hai ngày."
Phùng Tuyển chợt nhớ ra, cái tên Đạo Huyền Thiên Tôn này hắn đã nghe qua, Mã Thiên Chính Mã đạo trưởng khi cầu mưa không phải tự xưng cầu mưa với Thiên Tôn này sao? Còn nói tứ hải long vương đều là Thiên Tôn xách cổ lôi tới.
Người qua đường ra vẻ kiêu ngạo nói: "Tượng thánh Thiên Tôn này rất đẹp đúng không? Các ngành các nghề huyện ta xuất động hơn một nghìn người, xây gần hai năm mới xong đấy."
Phùng Tuyển "ơ" một tiếng, hơn một nghìn người xây gần hai năm? Có lầm hay không? Đang hạn hán mà, các ngươi làm loại chuyện này không sợ chết đói sao? Không đúng, chờ một chút! Ta một đường qua đây, huyện Trừng Thành nhìn thấy có vẻ như không hề chịu ảnh hưởng bởi hạn hán.
Hắn thấp giọng hỏi: "Đạo Huyền Thiên Tôn có làm mưa tại huyện Trừng Thành sao? Cho nên các ngươi mới xây pho tượng này cho hắn?"
Người qua đường cười: "Đâu chỉ làm mưa, Thiên Tôn còn tự mình ra tay, giúp chúng ta đánh bại phản quân Cố Nguyên nữa."
"Tự mình ra tay?" Phùng Tuyển hết hồn: "Tự mình ra tay thế nào?"
Người qua đường vén tay áo lên, làm động tác một chưởng từ trên trời giáng xuống, trong miệng còn phối âm: "Phản quân các ngươi, còn chưa chịu chết?"
"Nhìn đi, cứ như vậy, từ trong tầng mây một chưởng chụp xuống. Tay của Thiên Tôn rộng tới vài chục trượng, ầm một tiếng đất rung núi chuyển, phản quân Cố Nguyên sợ đến đái ra quần, ha ha ha."
Phùng Tuyển nghe xong, yên lặng ở trong lòng dán lên đầu người qua đường này cái nhãn "có bệnh", lại ôm quyền nói: "Đa tạ huynh đài chỉ giáo."
Nói xong vội vàng rời đi.
Gia đinh đi tới thấp giọng nói: "Lão gia, người kia nói không phải thật chứ?"
Phùng Tuyển: "Tên đó điên rồi, chúng ta cứ trực tiếp đi hỏi Lương Thế Hiền đi."
Có một pho tượng màu vàng khổng lồ dẫn đường, họ cũng không cần hỏi đường nữa, cứ bước nhanh về hướng pho tượng là được. Không mất bao lâu đã đến miếu Thành Hoàng.
Cửa miếu còn treo tấm biển "Miếu Thành Hoàng", cũng không đổi thành "Đạo Huyền Thiên Tôn động", đây đương nhiên đến từ pháp chỉ của Lý Đạo Huyền, y không cho phép các người tí hon thay đổi biển hiệu của miếu Thành Hoàng, bởi vì miếu Thành Hoàng này trong mắt y kiến trúc tiêu biểu của huyện Trừng Thành, là di vật văn hóa lịch sử, tại hậu thế còn là một địa điểm du lịch, cũng không thể bởi vì sự nhố nhăng của y mà đổi tên, như vậy có chút không đẹp.
Bố cục trong miếu Thành Hoàng cũng không có thay đổi gì, cung phụng trong chủ điện vẫn là Thành Hoàng, pho tượng kim thân khổng lồ của Lý Đạo Huyền nằm trên bãi đất trống mới mở mang ở phía sau miếu.
Phùng Tuyển đi hơn nửa ngày mới tới dưới chân pho tượng.
Lập tức hắn liền trông thấy Lương Thế Hiền đang đứng dưới chân pho tượng, hai tay đang cầm một nén hương, rất đoan chính mà dâng hương cho tượng thánh Đạo Huyền Thiên Tôn.
Phùng Tuyển thầm kinh hãi: Lương đại nhân cũng làm những thứ này?
Chỉ thấy Lương Thế Hiền dâng hương xong, tự tay cầm lấy dùi trống, gõ liên tục vào cái chuông bên cạnh, tiếng chuông du dương, vang vọng tận trời.
Lúc này Lý Đạo Huyền đang ăn Thuần Hoá hợp hợp, vào mấy phút đồng hồ trước, Thuần Hóa hợp hợp y mua trên taobao đã được giao đến.
Y vội múc cho mình một bát, bưng trên tay, vừa ăn vừa cảm thán không phải là Thủy Tiên Hợp Hợp của huyện Hợp Dương, nên có chút tiếc nuối.
Nhìn thấy chữ "Huyện thành Trừng Thành" trên hộp lấp loé, y liền tiện tay ấn vào nút, tầm nhìn chuyển qua liền trông thấy Lương Thế Hiền vừa mới dâng hương xong, đang hướng về pho tượng của mình thấp giọng nói cái gì.
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Lý Đạo Huyền chỉ cần mở công năng "chú ý" là có thể nghe được rõ ràng.
"Khởi bẩm Thiên Tôn, hạ quan đảm nhiệm chức tri huyện tại huyện Trừng Thành đã đủ ba năm, phải hồi kinh thuật chức, điều nhiệm đến nơi khác."
Trong giọng nói của Lương Thế Hiền có vẻ tiêu điều: "Trong ba năm hạ quan ở huyện Trừng Thành nhờ có Thiên Tôn chiếu cố, tặng tiền tặng lương, trợ giúp hạ quan cứu tế bách tính, hôm nay hạ quan phải đi rồi, thiên hạ mênh mông, cũng không biết sẽ đi hướng nào, không có Thiên Tôn tương trợ, cũng không biết còn có thể làm được một vị quan tốt nữa không, ôi..."
Lương Thế Hiền tới huyện Trừng Thành làm tri huyện vào cuối năm Thiên Khải thứ bảy, mang đến cùng hắn nhậm chức còn có tin tử của Thiên Khải hoàng đế. Chỉ chớp mắt, thời gian ba năm đã trôi qua như thoi đưa, Minh triều quan địa phương ba năm một nhiệm kỳ, nhiệm kỳ của hắn đã hết, phải hồi kinh thuật chức, sau đó điều đến nơi khác.
Lý Đạo Huyền nghe được những lời thủ thỉ của hắn, mới đột nhiên kịp phản ứng.
Đây đối với huyện Trừng Thành mà nói, là một đại sự đủ để thay đổi tất cả, khó trách hắn mạo hiểm "quấy rối thanh tĩnh của Thiên Tôn" cũng phải gõ chuông.
Lương Thế Hiền lẩm bẩm: "Sau khi hạ quan điều nhiệm, người thay thế cũng không biết là thanh quan hay là tham quan, nếu là thanh quan, vậy tự nhiên là tốt nhất, nếu là một tham quan tới, chỉ có thể cầu Thiên Tôn lão nhân gia ngài thi triển thần thông, trừng trị tham quan, bảo vệ bách tính."
Giọng điệu như giao phó hậu sự của hắn, nghe qua rất thảm.
Lý Đạo Huyền nhíu mày lắng nghe, trong lòng cũng đang tính toán, Lương Thế Hiền này nói chung vẫn là rất tốt, nếu thay đổi một tham quan tới, ta nhất định phải ra tay đập chết, nhưng quan viên cấp bậc huyện lệnh này chết triều đình khẳng định sẽ vô cùng coi trọng, đến lúc đó làm ầm ĩ lên cũng rất phiền phức.
Đang nghĩ tới đây, y lại thấy Phùng Tuyển đi tới, ở phía sau cười gọi Lương Thế Hiền: "Lương huynh, ngươi nói thầm gì với pho tượng vậy?"
Lương Thế Hiền nói rất nhỏ, chỉ có hắn và Lý Đạo Huyền nghe được, cũng không muốn nói cho người khác nghe, cho nên Phùng Tuyển không nghe được một chữ nào, còn tưởng rằng hắn đang cầu nguyện gì với pho tượng thần tiên.
Nghe tiếng gọi, Lương Thế Hiền liền giật mình, quay đầu lại mới phát hiện là hậu bối của mình tới, Phùng Tuyển.
Phùng Tuyển nhỏ hơn Lương Thế Hiền vài tuổi, ở trong thư viện Đông Lâm coi như là hậu bối.
Hai người đều là học sinh nghe giảng bài trong thư viện Đông Lâm, cũng chính là đồng môn, trong quan trường tại Minh triều, loại quan hệ đồng môn này cực kỳ vững chắc, quan trường kéo bè kết phái, trên cơ bản đều khởi nguồn từ quan hệ sư đồ và đồng môn.
Lương Thế Hiền hơi bất ngờ: "Ơ, sao Phùng huynh tới đây?"
Phùng Tuyển nói: "Có mấy chuyện quan trọng muốn nói với Lương huynh."
Lương Thế Hiền nhìn hắn mặc thường phục, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, biết là sự việc không nhỏ, thấp giọng nói: "Phùng huynh đi theo ta, chúng ta tìm một nơi an tĩnh."
Lần này Lý Đạo Huyền cũng thấy được Phùng Tuyển, thầm nghĩ: tri huyện Hợp Dương này mặc thường phục chạy đến huyện Trừng Thành, chuyện này xem chừng thú vị, người này trên cơ bản có thể gọi là tự tiện rời cương vị, có thể định tội.
Xem ra thật đúng là có chuyện quan trọng muốn nói.