Khi Phùng Tuyển quét dọn xong chiến trường, cũng an bài dân công, lần thứ hai trở lại huyện thành Hợp Dương thì đã qua thời gian một ngày. Trở lại trong thành, mới phát hiện trong huyện thành tràn ngập hương vị ngọt không bình thường, hình như là mùi của bánh trứng.
Mỗi một lão bách tính đều vui sướng.
Bên đường, mỗi một cửa hàng, ông chủ quán ăn đều vẻ mặt tươi cười, giống như đang ăn tết.
Hắn đang buồn bực, nhìn thấy các lão bách tính vui vẻ như thế không khỏi kinh ngạc, bầu không khí này khiến hắn cảm giác được rất không ăn khớp, tiện tay giữ lại một người bán hàng rong đi ngang qua: "Vì sao trong thành thơm như vậy?"
Người bán hàng rong giật mình, vội vàng hành lễ: "Khởi bẩm huyện tôn đại nhân, trong thời gian hai ngày ngài tiễu phỉ tại bến tàu Hiệp Xuyên, huyện thành đột nhiên trời làm mưa bánh trứng, bánh trứng rơi khắp thành. Theo Mã đạo trưởng nói, đây là đồ ăn Đạo Huyền Thiên Tôn ban cho chúng tôi, còn ăn một ngày 'lễ bánh trứng Thiên Tôn', cho nên trong thành mới tràn ngập hương vị ngọt này."
Phùng Tuyển: "Gì? Trời làm mưa bánh trứng?"
Hắn còn tưởng rằng người bán hàng rong này ăn no bị điên rồi, không ngờ một bang nhàn của nha môn bên cạnh cũng đi sát tới, cười tươi nói: "Ta nhặt được hai cân bánh trứng về nhà, hắc, có thể ăn được mấy ngày."
Phùng Tuyển ngẩn người: "Cho nên người trên đường đều đang cười chính là bởi vì bánh trứng này?"
"Cũng không phải." Người bán hàng rong rất hài lòng nói: "Là bởi vì mọi người đều buôn bán tốt."
Phùng Tuyển hoang mang không hiểu gì.
Người bán hàng rong nói: "Ngày hôm qua người của dân đoàn thôn Cao Gia chiến thắng trở về, đi ngang qua huyện thành chúng ta và dừng lại chỗ này một canh giờ. Họ rất có tiền, mỗi binh sĩ đều rất có tiền, đi trên đường cái gì cũng mua, số hàng tiểu nhân chuẩn bị ngày hôm qua trong khoảnh khắc đã bị họ mua hết. Các hàng quán trên đường bán rất tốt, ngày hôm qua là một ngày bán tốt nhất trong mấy năm trở lại đây."
Phùng Tuyển khẽ híp mắt: "Mua? Không cướp sao?"
Người bán hàng rong cười nói: "Những binh sĩ này thoạt nhìn rất dữ, nhưng trên thực tế lại rất quy củ, mỗi người đều rất dễ nói chuyện, không hề dựa vào nắm đấm của mình nói chuyện."
Trong lòng Phùng Tuyển hơi phức tạp, nhất thời không biết biểu đạt như thế nào.
Dân đoàn thôn Cao Gia này, còn quy củ hơn cả lưu khấu và quan binh sao?
Lưu khấu khốn nạn thì không cần phải nói, còn bên quan binh, coi như là tinh binh giữ quy củ nhất cũng khó tránh khỏi có một số tình huống bắt chẹt, mua đồ không trả tiền, càng đừng nói loại võ bỉ rác rưởi như Ngô Tự Miễn, Lý Anh.
Không nghĩ tới dân đoàn thôn Cao Gia còn có thể làm được việc không xâm phạm chút nào.
Thật sự là khiến hắn có chút bất ngờ.
Từ sau lần nói chuyện với Bạch Diên ngày hôm qua, hắn vẫn đang do dự có nên đem chuyện của dân đoàn thôn Cao Gia viết một phong tấu chương tường tận và trình lên, hiện tại nghe người bán hàng rong và bang nhàn nói, chuyện này phải tạm thời suy nghĩ rõ ràng, trước tiên khoan hãy viết tấu chương.
Thế nhưng, tấu chương không viết, có chuyện lại nhất định phải đi làm một lần.
Phùng Tuyển trở lại nha môn huyện, cởi quan phục, thay thường phục, ăn mặc giống như một thương nhân, dẫn theo một đội gia đinh thân tín ra ngoài huyện thành, ra roi thúc ngựa, chạy về hướng huyện thành Trừng Thành.
Hắn phải đi gặp Lương Thế Hiền!
Bạch Thủy Vương Nhị dẫn theo một trăm thôn dân Vương gia rốt cuộc về tới quê nhà.
Trông thấy hồ nước bên ngoài Cao Gia bảo, một trăm thôn dân phía sau ít nhất có một nửa số người rơi lệ đầy mặt: "Duyên phận cùng thôn Cao Gia chính là bắt đầu từ hồ nước này, năm đó Vương Nhị đại ca dẫn theo chúng ta tới thôn Cao Gia trộm nước... lại được tặng bột mì."
Tam Thập Nhị dẫn theo ban quản lý của thôn Cao Gia mỉm cười đi ra nghênh đón, ở phía sau họ còn có lượng lớn thôn dân của thôn Chủng Gia, thôn Trịnh Gia, thôn Vương Gia, trong đó có hơn một nửa là nhóm phạm nhân đầu tiên năm đó.
Hai bên cầm tay, mắt đẫm lệ nhìn nhau, nhưng lại không nói được một lời.
"Mọi người đều đã trở về! Trở về là tốt rồi." Tam Thập Nhị cười nói: "Vương hảo hán, ruộng đất hiện tại của thôn Vương Gia đều đã được làm mưa, thậm chí đã được gieo trồng, ngươi và người của ngươi chỉ cần đi làm thủ tục là có thể được lĩnh ruộng đất, rất nhanh là có thể [an cư lập nghiệp]."
Vương Nhị hơi xấu hổ quay đầu lại nhìn một trăm thôn dân Vương gia phía sau, trải qua mấy năm trăn trở, tác chiến với quan binh khắp nơi, sớm cũng đã...
Hắn lắc đầu, than thở: "Ruộng đất thì bỏ đi, nhiều năm như vậy, khẳng định ruộng đất đã có những người khác đang trồng trọt rồi. Bọn ta vừa về, lại đi tranh quyền sở hữu những ruộng đất này trái lại không đẹp. Để cho họ gia nhập dân đoàn đi! Những người này làm ruộng là làm không được rồi, đánh trận có thể còn được, chí ít họ nhìn tên bay qua mắt sẽ không nháy một cái."
Lời này cũng có lý.
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Được!"
Vương Nhị lại nói: "Trên đầu ta treo cái danh thiên hạ đệ nhất phản tặc, nếu cứ lấy diện mạo vốn có gặp người khác, sợ rằng sẽ mang tai hoạ cho thôn Cao Gia, ta dự định sẽ đổi tên, gọi là Vương Lão Hổ, ngươi cảm thấy tên này thế nào?"
Tam Thập Nhị: "Phốc!"
Vương Nhị trong đầu hiện lên dấu hỏi chấm?
Tam Thập Nhị lắc đầu: "Thủ đoạn đặt tên của các ngươi, Thiên Tôn đã thổ tào qua mấy lần rồi, không thể đặt cái tên có sáng ý một chút sao?"
Vương Nhị: "Tên này không phải rất tốt sao, Thiên Tôn là?"
Tam Thập Nhị nhún vai: "Ở chỗ này một thời gian là sẽ biết thôi, năm đó tặng các ngươi bột mì chính là Thiên Tôn, lão nhân gia người vẫn đang nhìn ngươi đấy."
Vương Nhị kinh hãi, ngẩng đầu, nhưng không nhìn thấy gì.
"Người làm, trời nhìn, Thiên Tôn vẫn đang nhìn." Tam Thập Nhị: "Chuyện Vương hảo hán làm không phụ trời đất chứng giám, Thiên Tôn đều nhìn trong mắt, cho nên trong thôn Cao Gia vẫn luôn để dành một vị trí cho Vương hảo hán."
Mặc dù Vương Nhị không biết Thiên Tôn là ai, nhưng cảm giác được ý trong lời nói của Tam Thập Nhị, bèn quay về bầu trời ôm quyền: "Vương Nhị được Thiên Tôn để mắt rồi."
Tam Thập Nhị: "Trước tiên Vương hảo hán dẫn người của mình đến binh doanh đi. Ngươi xem, bên kia chính là binh doanh, Hòa giáo viên đợi đã lâu, hắn sẽ an bài vị trí cho người của ngươi trong binh doanh."
Vương Nhị: "Tại bến tàu Hiệp Xuyên ta đã được chứng kiến thủ đoạn của Hòa giáo viên rồi, quả nhiên là lợi hại, lần này qua đó, nhất định phải theo hắn học tập."
Hắn dẫn theo thôn dân Vương gia bước về hướng binh doanh, mà Trình Húc cũng đã chờ ở cửa binh doanh đã lâu, nhìn khăn che mặt trên mặt Vương Nhị, Trình Húc cũng chỉ khăn che mặt của mình, sau đó cười ha ha.
Vương Nhị lập tức hiểu ý: "Ngươi cũng vậy?"
Trình Húc: "Ta cũng vậy!"
Hai người ôm quyền, tất cả đều hiểu ý nhau.
Bên kia.
Phùng Tuyển dẫn theo một đám gia đinh khép mình đi vào trong huyện Trừng Thành, vốn là dự định trực tiếp đi bái phỏng Lương Thế Hiền, nhưng không ngờ đến nha môn huyện lại nghe được người trông cửa nói, huyện tôn đại nhân đi miếu Thành Hoàng rồi.
Phùng Tuyển lại dẫn theo gia đinh, một đường tìm tới miếu Thành Hoàng.
Cách miếu còn có một con đường, từ xa đã thấy trong miếu có một pho tượng to lớn vô cùng, pho tượng đó còn cao hơn cả toà miếu, từ một đống kiến trúc thấp bé vươn cả nửa thân thể lên bầu trời, phía trên dát một lớp bột vàng, dưới ánh mặt trời lập loè phát sáng, bảo tướng trang nghiêm.