Trịnh Đại Ngưu cũng tự mình hiểu lấy, cười tươi nói: "Ta là một tên ngốc mà, đâu có cô nương sẽ thích tên ngốc chứ?"
Tạo Oanh: "Ngốc mới không có nhiều tâm nhãn, không như người thông minh miệng toàn lời nói dối, đâu phải không tốt?"
Trịnh Đại Ngưu cười sung sướng, lại gặm thịt dê.
Tạo Oanh đưa tay ôm lấy cổ hắn, kéo hắn lại gần mình, đầu hai người rất gần nhau, nàng thấp giọng nói: "Ta biết một cô nương không ghét người ngốc, ngươi có muốn nói chuyện với cô ấy một chút không, thử một lần, nói không chừng các ngươi có hi vọng."
Trịnh Đại Ngưu: "A? Tạo giáo viên vậy mà quen cô nương thích người ngốc?"
Tạo Oanh: "Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt."
Trịnh Đại Ngưu quét trước mắt một vòng, trong quán ăn tổng cộng chỉ có tám người, ngoại trừ mình, năm ném lựu binh, Tạo Oanh, cũng chỉ có chưởng quỹ rồi, hai mắt hắn liền tập trung trên người chưởng quỹ, giọng thảng thốt: "Thì ra chưởng quỹ là nữ giả nam trang?"
"Ợ!"
Năm ném lựu binh đồng thời bị nghẹn thịt dê, vội vàng đấm mạnh vào ngực mình.
Tạo Oanh kêu hự một tiếng, ngã ra đất.
Chưởng quỹ chảy mồ hôi lạnh sủi gấp, không dám tới gần nữa.
Trịnh Đại Ngưu chỉ vào chưởng quỹ đã "chạy trốn": "Xem đi, cô ấy không thích người ngốc, chúng ta không thành đôi được."
Lý Đạo Huyền vẫn đang ở bên ngoài hộp nhìn lén cũng chỉ biết ôm mặt, mặc niệm.
Bến tàu Hiệp Xuyên.
Dân đoàn và Kỵ Binh doanh của thôn Cao Gia đánh xong liền rút đi, không dây dưa chút nào.
Nhưng dân đoàn huyện Hợp Dương lại không thể đi vội vã, họ còn phải dọn dẹp chiến trường, thu gom thi thể lưu khấu ở trên bờ, cởi y phục trên người chúng ra, cướp lại binh khí của chúng, sau đó đào một cái hố chôn hết thi thể trần truồng xuống.
Phùng Tuyển còn muốn gọi dân công đã chạy tứ tán trở về, cho họ đội mũ vàng để họ tiếp tục xây thành bảo xi măng bên cạnh bến tàu.
Một đống việc còn cần giải quyết.
Sau khi làm xong còn phải an bài dân đoàn trường kỳ đóng quân tại bến tàu này, để tránh lưu khấu lại lặng lẽ phái một đội thuyền lên đất liền. Mặc dù mọi người cũng biết khả năng này rất thấp, nhưng không thể không phòng bị.
Mệt!
Phiền lòng!
Vương Nhị và các thôn dân Vương gia cũng không theo dân đoàn và Kỵ Binh doanh bỏ chạy trước tiên, họ cũng ở lại bến tàu hỗ trợ, giúp đỡ dân đoàn huyện Hợp Dương cùng chôn thi thể lưu khấu, họ cảm thấy mình phải có trách nhiệm này.
Vương Nhị có chút thổn thức, chỉ vào một thi thể và nói với Bạch Diên: "Người kia, mấy ngày trước còn xưng huynh gọi đệ với ta, hôm nay lại ở chỗ này liều sống liều chết."
Bạch Diên soạt một cái vung quạt, lộ ra hai chữ quân tử, vốn định nói cái gì lại đột nhiên thở dài, thu cậy quạt lại, không nói gì.
Vương Nhị nhìn người của thôn Vương Gia hỗ trợ chôn hết thi thể của lưu khấu xong rồi, lúc này mới phất tay, dẫn người của thôn Vương Gia đi về hướng tây bắc.
Bạch Diên hướng về bóng lưng của hắn hô to: "Kiểm soát người của ngươi, trên đường về quê đừng giết người cướp của."
Vương Nhị giơ tay lên: "Coi Vương Nhị ta là dạng người gì? Nếu như ai giết người cướp của, dù là thân huynh đệ của ta, ta cũng sẽ chặt cái đầu chó của nó." Nói xong, cũng không quay đầu lại nghênh ngang mà đi, các thôn dân thôn Vương Gia cũng cùng đi xa.
Bạch Diên im lặng đứng đó, không đi, hắn biết Phùng Tuyển khẳng định có rất nhiều điều muốn nói.
Quả nhiên, không bao lâu, Phùng Tuyển liền chạy đến bên cạnh hắn.
"Bạch tiên sinh, chiến lực của dân đoàn thôn Cao Gia thật sự có chút ngoài ý liệu của bản quan." Trong giọng nói của Phùng Tuyển có mùi vị cổ quái: "Nhiều hỏa súng, nhiều áo giáp như vậy, còn có đại pháo cùng với tạc đạn cổ quái, các ngươi đây là đang..."
Bạch Diên cười hắc hắc, vung quạt ra: "Chúng tôi đương nhiên là vì tự bảo vệ mình."
Phùng Tuyển: "Tự bảo vệ mình như vậy, có phải có chút... có chút hơi quá rồi không?"
Bạch Diên nhún vai: "Phùng đại nhân, theo ngài thấy, nếu bên ta không vũ trang bản thân như vậy, và Vương Gia Dận kia thật sự dẫn năm vạn đại quân công tới đây, chúng ta nên làm thế nào? Lấy trang bị dân đoàn như thường lệ, thật sự ngăn cản được năm vạn lưu khấu sao?"
Vẻ mặt Phùng Tuyển hơi nặng nề: "Không ngăn được! Nhưng... cũng không thể dùng thủ đoạn tương tự như mưu phản đi ngăn cản."
Bạch Diên vỗ nhẹ vào vai hắn, thấm thía nói: "Phùng đại nhân, nếu không ngăn được Vương Gia Dận, ngươi dự định lấy thân tuẫn quốc sao?"
"Không sai!" Vẻ mặt của Phùng Tuyển có vẻ rất kiên quyết, lần này vậy mà không chảy máu mũi, hiển nhiên tâm tình của hắn tuyệt không kích động, thậm chí không có chút phập phồng, bình thản như đang nói một chuyện đương nhiên: "Lấy thân tuẫn quốc, bản quan không có chút do dự."
Bạch Diên cười hắc hắc hai tiếng: "Phùng đại nhân là vị quan tốt yêu nước thương dân, thế nhưng, chuyện ngài có thể làm được không có nghĩa là đại biểu người khác cũng có thể làm được, luôn có một số người như vậy, họ cũng không muốn chết một cách không rõ ràng, ví dụ như tại hạ sẽ không muốn, thôn dân của thôn Cao Gia cũng không muốn, chúng ta không muốn chết, đương nhiên phải phản kháng, nếu như lấy thủ đoạn như thường lệ phản kháng không thắng được, chúng ta phải không tiếc sử dụng một số thủ đoạn không theo lẽ thường."
Vẻ mặt Phùng Tuyển trở nên nghiêm túc: "Đây là mưu phản, phải tru cửu tộc."
Bạch Diên: "Dù sao thì lưu khấu tới cũng diệt cửu tộc ta, nếu như triều đình cũng muốn tru cửu tộc chúng ta, vậy chúng ta cũng chỉ có thể dứt khoát xem triều đình và lưu khấu cùng một giuộc với nhau."
Vừa nói ra lời này, quả nhiên khiến Phùng Tuyển giật mình kinh hãi.
Đây chính là phát ngôn đại nghịch bất đạo cỡ nào, nói ra từ trong miệng Bạch Diên như phiên phiên quân tử thật đúng là rất doạ người.
Bạch Diên chợt đổi giọng: "Nếu triều đình không coi bọn ta trở thành mưu phản, không tru cửu tộc của bọn ta, vậy bọn ta vẫn là lương dân tốt giữ quy củ."
Phùng Tuyển đã hiểu, ý của Bạch Diên chính là nếu bản quan đem chuyện của thôn Cao Gia báo cáo lên triều đình, thôn Cao Gia sẽ phản, nếu không báo lên triều đình, thôn Cao Gia vẫn là lương dân, thôn Cao Gia phản hay không phản, hiện tại hoàn toàn xem thái độ của Phùng Tuyển hắn.
Đây là phát ngôn thổ tả cỡ nào chứ.
Hai mắt hắn hơi nheo lại: "Bạch tiên sinh, ngươi đây là đang uy hiếp bản quan."
Bạch Diên cười ha ha một tiếng, thu cây quạt lại: "Trị loạn thế này, nếu không muốn uổng phí tính mạng, coi như là quân tử cũng phải dùng một chút thủ đoạn phi thường. Phùng đại nhân, ngài xem lo liệu đi."
Nói xong, hắn xoay người lại, gia đinh phía sau dắt qua một con tuấn mã, Bạch Diên xoay người lên ngựa, bạch y thướt tha, oai phong hết nước chấm, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, chiến mã vèo một cái xông ra ngoài, nháy mắt đã đi xa.
Gia đinh Bạch gia thét lên một tiếng, cũng đuổi theo sát.
Phùng Tuyển nhìn bóng lưng của họ, thật lâu không nói được lời nào.
Qua một hồi lâu, gia đinh thân tín của hắn mới từ bên cạnh đi tới, thấp giọng nói: "Lão gia, máu mũi của ngài..."
Phùng Tuyển đưa tay vuốt, máu mũi lại được vuốt sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào trên mặt.
Gia đinh thấp giọng nói: "Người này quá mức cuồng vọng, vừa rồi nên hạ lệnh hắn bắt lại, chỉ cần bắt giữ thủ lĩnh, tặc tử khác tự nhiên không dám làm loạn."
Phùng Tuyển lắc đầu: "Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Thủ lĩnh chân chính của thôn Cao Gia căn bản không phải hắn, Lý phu nhân, Tam quản sự, Tạo giáo viên, Hòa giáo viên kia, mỗi người đều là thủ lĩnh, người nào lớn nhất? Bắt Bạch Diên sẽ chỉ ép thôn Cao Gia tạo phản, ôi, thôn Cao Gia này... bản quan nên làm gì đây?"