Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 378 - Chương 378: Cái Đó Và Tặng Không Có Gì Khác Nhau

Chương 378: Cái đó và tặng không có gì khác nhau Chương 378: Cái đó và tặng không có gì khác nhau

Lưu Do được nhóm người của Phong kỷ ủy dẫn chạy về hướng Khu thương mại Cao Gia, còn có vài người giúp hắn đẩy xe.

Vốn Lưu Do đang vừa mệt lại buồn ngủ, đã kéo xe không nổi nữa rồi, được nhóm người này đẩy xe giúp cũng trở nên thoải mái hơn, chỉ chớp mắt đã chạy vào trong Khu thương mại Cao Gia.

Kiến trúc bằng nhựa đủ mọi màu sắc, lại thêm đèn nhiều màu, càng phụ trợ thêm vẻ phồn hoa náo nhiệt của Khu thương mại Cao Gia, vượt xa mấy khu phố thương nghiệp trong huyện thành Hợp Dương. Lưu Do nhìn thấy mà xuýt xoa không ngớt, biểu hiện ra rõ rệt nhất diện mạo của Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên.

Hàng quán ở đây có thể nói là rực rỡ muôn màu, cái gì cũng bán, hàng hoá cực kỳ phong phú, Lưu Do nhìn mà hoa cả mắt, lại không dám đi hỏi giá.

Có người gọi: "Trương đội trưởng, chỗ nào còn có mặt bằng bỏ không?"

Trương Lão Ngũ suy nghĩ một chút: "Mặt bằng tốt chắc bị chiếm hết rồi, hiện tại muốn tìm vị trí tốt cũng không dễ dàng."

Một Phong kỷ ủy viên nói: "Thanh lâu thế nào? Thanh lâu vẫn đang bỏ không."

Trương Lão Ngũ: "Vị trí của thanh lâu cũng rất tốt, là vị trí tốt nhất ở trung tâm khu thương mại, cứ bỏ không mãi cũng không được, dứt khoát dùng để mở quán ăn đi."

Nghe đến đó, Lưu Do ngẩn ra: "Cái gì?"

Trương Lão Ngũ: "Bởi vì Thiên Tôn không cho phép kinh doanh nghề này, nên thanh lâu vẫn bỏ không, ngươi không để bụng thì mở Thủy Tiên Hợp Hợp tại thanh lâu đi?"

Lưu Do toát mồ hôi: "Để bụng, đặc biệt để bụng."

Trương Lão Ngũ: "Không tốn tiền thuê, sử dụng miễn phí."

Lưu Do: "Tuyệt không để bụng, nó có gì đâu, đổi bảng hiệu không phải dùng được rồi sao?"

Mọi người đều trầm mặc không biết nói gì.

Vì vậy việc này quyết định như thế. Trương Lão Ngũ dẫn theo Lưu Do đi nửa vòng quanh Khu thương mại Cao Gia rồi mới tới phía trước thanh lâu. Đây là một kiến trúc rất lớn, không gian lầu một rất rộng rãi, có thể đặt rất nhiều bàn, nhưng lại không chỉ có lầu một, trên lầu hai còn có rất nhiều phòng nhỏ.

Không gian lớn như vậy thế mà cho mình thuê miễn phí, Lưu Do rất vui mừng, sau đó lầu một sẽ đặt hết bàn vuông, lầu hai thì... tạm thời làm chỗ ở của mình, phòng còn dư thì làm kho chứa hàng.

Vấn đề duy nhất chính là bảng hiệu không dễ coi cho lắm, bảng hiệu ba chữ "Di Hồng Viện" treo trên cửa cảm giác có chút là lạ. Bên cạnh có một câu đối, vế trên "Sinh ý hưng long sàng bản hưởng", vế dưới "Tài nguyên nghiễm tể khố đái tùng", nhìn câu đối này mà da đầu Lưu Do tê dại.

- Giải thích, vế đôi trên dịch là: "Mua may bán đắt ván giường vang, tiền vào như nước đai quần lỏng." Hết giải thích.

Muốn xé nó xuống, nhưng xé không đặng.

Thì ra câu đối này cũng là một bộ phận của ngôi nhà này, là trực tiếp làm vào mặt trên ngôi nhà, căn bản không phải dán lên.

Tuy nhiên Trương Lão Ngũ có cách, hắn chạy đến cửa hàng giấy xin một bức câu đối trống trở về sau đó dán đè lên câu đối trước cửa thanh lâu, lần này đã không còn nhìn ra khí tức của thanh lâu nữa rồi.

"Câu đối bỏ không nhìn nó lạ lắm." Một Phong kỷ ủy viên thấp giọng nói: "Chúng ta có phải là nên viết gì đó lên trên không?"

Lưu Do lắc đầu: "Ta chỉ biết mấy chữ đơn giản, tự mình không viết được chữ."

Các Phong kỷ ủy viên sôi nổi lắc đầu: "Không xong, chúng tôi cũng không biết viết chữ."

Lưu Do: "Hay vẽ đại cái gì đó lên trên?"

Trương Lão Ngũ đột nhiên cười hắc hắc: "Ta đi tìm một vị tiên sinh tới hỗ trợ."

Lưu Do lấy làm lạ: "Tiên sinh biết đọc sách viết chữ người nào cũng kiêu ngạo, làm gì có ai chịu giúp người bán hàng rong như ta viết chữ? Nếu phải bỏ tiền đi mời, ta cũng không có nhiều tiền đâu."

Trương Lão Ngũ cười hắc hắc: "Ngươi cứ chờ ở đây, miễn phí."

Hắn ba chân bốn cẳng chớp mắt đã chạy mất tích.

Mọi người im lặng đợi một hồi mới thấy Trương Lão Ngũ quay lại, phía sau còn có một nam tử mặc y phục thư sinh đi theo, chính là Điểm Đăng Tử Triệu Thắng.

Vị thư sinh này trước đây tại huyện Thanh Giản thích nhất chính là giúp các hương thân viết thư nhà, câu đối các thứ, chưa bao giờ thu phí, bởi vậy rất được lão bách tính huyện Thanh Giản yêu quý, mới có thể phụng hắn làm đầu lĩnh tạo phản khởi nghĩa.

Triệu Thắng thở hồng hộc: "Trương Lão Ngũ, các ngươi... muốn... phù... viết cái gì... vậy..."

Lưu Do thấy hắn thở không ra hơi, rất giật mình, vị tiên sinh này đừng có mà tắt thở ngã ngửa ra đây nhé.

Cũng may Triệu Thắng thở hổn hển một hồi mới bình phục lại, giọng nói cũng bình thường hơn: "Muốn viết cái gì? Ngươi cứ mô tả cho ta?"

Lưu Do vội vàng tường tận miêu tả lại món ăn Thủy Tiên Hợp Hợp, Triệu Thắng nghe xong, trong bụng nháy mắt liền có chút ý nghĩ, liền đề bút trên câu đối viết mấy hàng chữ to.

Vế trên: "Thiên điều hợp hợp tăng phúc thọ". Ngàn sợi hợp hợp tăng phúc thọ.

Vế dưới: "Nhất oản hương thang noãn mộng hồn". Một bát nước canh ấm tâm hồn.

Hoành phi: "Thủy Tiên Hợp Hợp" .

Lưu Do mừng rỡ: "Tiên sinh đại tài a, mặc dù ta mù chữ, nghe hai câu này cũng cảm thấy rất hân hoan."

Triệu Thắng cười ha ha: "Năm đó ta còn định khảo thủ công danh nữa mà, đọc không biết bao nhiêu sách, không có chút tài hoa sao được?"

Lưu Do nghe hắn nói hai chữ "năm đó" liền cảm thấy cổ quái: "Trông tiên sinh tuổi không lớn lắm, còn có thể đi thi mà, sao trông có vẻ năm đó muốn thi, hiện tại lại không dự định tái khảo nữa rồi?"

Triệu Thắng cười to: "Thật sự thi đỗ công danh rồi, lại không biết làm quan ở đâu, làm gì sung sướng bằng sống ở thôn Cao Gia chứ?"

Lưu Do nghĩ thầm: sinh sống ở chỗ này còn thoải mái hơn làm quan sao? Ta không tin!

Có điều tỉ mỉ nghĩ lại, người của thôn Cao Gia này thực sự rất tốt, rõ ràng là ta muốn mở quán ăn, họ lại nhiệt tình hỗ trợ như thế, cả đám người vây quanh lấy kẻ nhà quê như ta, loại bầu không khí này là không cảm thụ được ở địa phương khác.

Vừa mới nghĩ tới đây, lại thấy đám người vừa rồi giúp hắn đều đã đi hết vào trong nhà và mang ra một cái bàn nhựa, họ ngồi xuống xung quanh bàn, mở to mắt nhìn hắn.

Lưu Do đầu đầy dấu chấm hỏi?

Triệu Thắng: "Ngươi nhanh mở quán ăn đi, chúng tôi còn chờ ăn Thủy Tiên Hợp Hợp."

Lưu Do tỏ vẻ xấu hổ: "Còn sớm mà, ta còn phải làm bàn bếp, mua vật liệu làm Thủy Tiên Hợp Hợp, ta thậm chí còn chưa nghĩ tới một bát Thủy Tiên Hợp Hợp nên bán bao nhiêu tiền."

Triệu Thắng: "Vậy còn lo nói chuyện gì nữa, mau đi làm đi."

Lưu Do đã nhìn ra, đám người này là nhất định phải ăn được Thủy Tiên Hợp Hợp của mình, ngày hôm nay không ăn được là sẽ không đi.

Được thôi, vội vàng đi chuẩn bị.

Dọn hết các loại dụng cụ nấu nướng trên xe đẩy của mình xuống, cầm mấy tảng đá tạm thời làm một cái bếp, trên xe đẩy có than đá hắn mang từ huyện Hợp Dương qua, vội vàng nhét vào trong bếp rồi nhóm lửa.

Tiếp theo chính là bột mì quan trọng nhất.

Triệu Thắng: "Ngay ở góc đường này có một 'Cửa hiệu lương thực Thôn Doanh Thôn Cao Gia', ngươi tới đó mua mì, rất rẻ."

Lưu Do vội vàng chạy tới, trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm, đang hạn hán giá lương cũng không thấp, cũng không biết bên thôn Cao Gia giá lương bao nhiêu.

Hắn dè dặt hỏi: "Có bột mì kiều mạch không?"

Điếm tiểu nhị cười nói: "Có đây!"

Lưu Do: "Bao nhiêu tiền một cân?"

Điếm tiểu nhị: "Bảy văn."

Lưu Do hít một hơi lạnh: "Rẻ vậy à? Cái đó và tặng không có gì khác nhau?"

Bình Luận (0)
Comment