Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 379 - Chương 379: Con Mẹ Nó Ta Phát Tài Rồi

Chương 379: Con mẹ nó ta phát tài rồi Chương 379: Con mẹ nó ta phát tài rồi

Điếm tiểu nhị nở nụ cười: "Khác với tặng không mà, ở thôn Cao Gia chúng tôi, nếu làm mấy công việc đơn thuần bán sức khoẻ như làm đường không cần kỹ thuật, một ngày chỉ kiếm được ba cân bột mì, nhưng chỗ này một cân bột mì giá trị bảy văn tiền, chính ngươi tính xem, cái này có phải tặng không hay không?"

Lưu Do tính qua loa, liền giật mình: Nói cách khác, tiền làm việc cả ngày chỉ 21 văn? làm cả tháng mới kiếm được 610 văn, cũng chính là sáu chỉ bạc.

Nói như vậy, làm việc bán sức khoẻ ở đây căn bản không kiếm được tiền!

Lại suy nghĩ đến tình huống hiện tại của huyện Hợp Dương, từ khi huyện Hợp Dương đạt được viện trợ của thôn Cao Gia, tiền công của các công nhân làm đường cũng chỉ trên cơ sở bảo đảm ăn no, một ngày ba cân bột mì tiền công.

Trước đây hắn lấy giá lương của huyện Hợp Dương để tính, cảm thấy tiền công của công nhân làm đường rất cao, nhưng lấy giá lương của thôn Cao Gia để tính thì lại thấp đến đáng sợ.

Lưu Do nhịn không được hỏi thêm một câu: "Thế ở chỗ này làm công việc gì mới kiếm được tiền?"

Điếm tiểu nhị cười: "Làm công tượng! Công tượng kỹ thuật cao, một tháng tiền công ba lượng bạc là không thiếu được."

Lưu Do kinh hãi: "Ba lượng!"

Đây thật đúng là bị kinh hãi.

Điếm tiểu nhị vểnh chân cười: "Ở chỗ này, có kỹ thuật là có thể phát tài."

Lưu Do nghĩ thầm: ta có kỹ thuật làm Thủy Tiên Hợp Hợp, cũng có thể xem như kỹ thuật rồi nhỉ? Mặc kệ, nhanh trở lại bắt tay vào làm thôi.

Hắn vừa đi về vừa tính toán mình nên bán một bát Thủy Tiên Hợp Hợp bao nhiêu tiền.

Lúc ở huyện Hợp Dương hắn bán 10 văn tiền một bát, thế nhưng bột mì ở Hợp Dương đắt, khiến cho chi phí của một bát Thủy Tiên Hợp Hợp hầu như toàn bộ trên bột mì, lợi nhuận rất ít, bán một bát còn chưa lãi đến 1 văn, nhiều lắm chỉ có lợi nhuận nửa văn.

Nửa văn đó tương đương với hắn lấy công làm lãi.

Nhưng ở chỗ này bột mì rẻ như vậy, bảy văn tiền một cân, một bát Thủy Tiên Hợp Hợp nhiều lắm chỉ cần dùng đến hai lượng bột mì, chi phí mới hơn một văn, lại tính thêm chi phí than đá và gia vị, một bát Thủy Tiên Hợp Hợp hắn chỉ cần bán ba văn tiền là có thể lãi được 1 văn.

Nghĩ tới đây hắn thoáng giật mình.

Đi trở về cửa hàng, hắn vừa nhào mì vừa nghĩ chuyện này, hồn vía cứ lên mây.

Triệu Thắng cười hỏi: "Chưởng quỹ, Thủy Tiên Hợp Hợp của ngươi dự định bán mấy văn một bát? Nghĩ rõ ràng chưa?"

Lưu Do ngơ ngác nói: "Còn chưa nghĩ ra, các ngươi cảm thấy... ta nên bán bao nhiêu?"

Triệu Thắng: "Bán năm văn chắc cũng được?"

Trương Lão Ngũ gật đầu: "Năm văn cũng ổn đấy."

Mấy Phong kỷ ủy viên khác cũng cười: "Ừ, hợp lý."

Lưu Do giật mình, nghĩ thầm: năm văn? Vậy ta bán một bát chẳng phải có thể lãi ba văn rồi, đây không phải muốn phát tài rồi sao?

Hắn có chút dè dặt mà hỏi: "Năm văn có phải đắt quá rồi không?"

Triệu Thắng cười nói: "Trên con đường này, có một quán bán bún gạo phía nam, là Cao Tịch Bát mở, bún gạo hắn bán chính là năm văn một bát. Món ăn của ngươi chắc cũng không thua bún gạo đúng không? Cứ bán năm văn tiền một bát đi, đối chọi với Cao Tịch Bát, cướp khách của hắn, cho hắn tức chết, ha ha ha."

Lưu Do có chút không tự tin: "Ta chỉ là kẻ ngoại lai... đối nghịch tranh khách với người địa phương, người ta gọi 500 anh em đồng hương tới, thể nào cũng đập nát quán của ta."

Triệu Thắng cười: "Suy nghĩ nhiều rồi, ở thôn Cao Gia, ai dám làm loại chuyện ức hiệp người khác này? Là muốn đi lao động cải tạo hay sao?"

Tất cả mọi người cười: "Ha ha ha, không ai muốn đi lao động cải tạo."

Lưu Do: "Vậy ta định giá năm văn rồi?"

Triệu Thắng: "Lớn mật một chút, nói to năm văn này ra. Được, ta tới giúp ngươi."

Hắn chạy ra cửa, hướng về dòng người lui tới bên ngoài mà hét lớn: "Quán ăn Hợp Dương mới khai trương, Thuỷ Tiên Hợp Hợp, năm văn một bát, chỉ năm văn một bát."

Sau tiếng hô, lập tức trên đường có một lão đầu trước tiên nhìn qua.

Lão nhân này chính là lão thôn trưởng thôn Cao Gia, tài lực hùng hậu, là kiểu người giàu sau một đêm nhưng không có chỗ tiêu tiền, vừa nghe nói có món ăn mới, mặc kệ là chủng loại gì, trước tiên chiếm một cái hố rồi nói.

Lão thôn trưởng đi vào quán ăn, ngồi phịch xuống ghế: "Chưởng quỹ, cho ta một bát."

Cao Tịch Bát trong quán ăn đằng xa thò đầu ra: "Oa, thôn trưởng, ngày hôm nay bỏ quán của ta rồi?"

Lão thôn trưởng cười: "Mỗi ngày ăn bún gạo của ngươi, ta không ngán sao?"

Cao Tịch Bát: "Ờ, cũng phải, bản thân ta cũng còn cảm thấy ngán, được, ngày hôm nay đóng cửa, ta cũng muốn đi nếm thử món ăn mới."

Người này nói đóng cửa là đóng cửa, ầm một tiếng đóng lại quán ăn Bún Gạo Tịch Bát, sau đó cũng đi theo vào quán ăn Thủy Tiên Hợp Hợp, ngồi phịch xuống bên cạnh lão thôn trưởng, vỗ bàn nói: "Ta cũng muốn một bát."

Lần này lại doạ sợ Lưu Do: "Ơ, sao lại thế này?"

"Sao hả?" Cao Tịch Bát: "Không bán cho cùng nghề sao?"

Lưu Do toát mồ hôi: "Không phải là không bán, chỉ là... cảm giác... trong lòng hơi lo lắng..."

Hắn không lo lắng mới lạ, Bún Gạo Tịch Bát vừa đóng cửa, những người muốn đến ăn bún gạo sẽ không tìm được nơi để ăn cơm, quán vịt kho bên cạnh lại quá đắt, quán cá tôm tươi của người từ Bạch gia bảo tới mở cũng không rẻ, không phải mỗi ngày có thể ăn được, vì vậy tròng mắt láo liên, liền tập trung vào quán ăn Thủy Tiên Hợp Hợp mới khai trương.

Không ngừng có người vào quán, không ngừng có người ngồi xuống.

May mà nơi này dùng thanh lâu sửa thành, mặt bằng rộng rãi hơn nhiều so với các quán ăn thông thường, có thể chứa được không ít người, lầu một chật ních, chẳng mấy chốc ngay cả phòng trên lầu hai cũng ngồi kín người.

Chỉ ăn vặt mà thôi, thế mà lại đi vào trong phòng như đi đại tửu lâu, thật là có chút xấu hổ.

Những người ở hai tầng lầu, lầu trên lầu dưới, đều đang đợi Lưu Do nấu hợp hợp.

Lưu Do hết sức lo lắng, liều mạng nhào mì, liều mạng nấu, liều mạng múc...

Lần này làm khổ hắn quá thể.

Bận rộn liên tục chạy tới chạy lui, mãi đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Khu thương mại Cao Gia đã lên đèn, cuộc sống về đêm đã bắt đầu, các thực khách đều đã ăn no và vuốt cái bụng thỏa mãn rời đi, khách trong quán mới giảm bớt.

Lúc này Lưu Do mới rốt cuộc xong việc, ngồi xuống phía sau quầy hàng và nặng nề thở dài một hơi, xoa cái thắt lưng nhức mỏi: "Mệt chết ta, thiếu chút nữa gãy mất thắt lưng của ta rồi."

Ở cửa có bóng người nhoáng lên, Cao Nhất Diệp và hai vị cô nương Thu Đông đi vào, nhìn thấy Lưu Do, Cao Nhất Diệp nở nụ cười ôn hoà: "Chưởng quỹ, tôi nghe nói ông thật sự tới thôn Cao Gia mở quán ăn, cố ý đến thăm ông đây."

Lưu Do vội vàng đứng dậy, hành lễ: "Nhờ có cô nương chỉ điểm."

Cao Nhất Diệp: "Thế nào, hôm nay buôn bán được không?"

Lưu Do: "À, vừa rồi bận rộn không kịp thở, cũng chưa tính, để ta tính xem buôn bán thế nào."

Hắn kéo ra ngăn kéo quầy hàng và nhìn vào bên trong, nhất thời hít một hơi lạnh, trong ngăn kéo chất đầy đồng tiền.

Chỉ một ngày!

Một ngày a!

Lưu Do hét lên: "Ta phát tài rồi, ta phát tài rồi, ha ha, sau này ta phải đổi biệt hiệu, gọi là giàu đến chảy mỡ."

Bình Luận (0)
Comment