Quán ăn Thủy Tiên Hợp Hợp của Lưu Do kiếm tiền một cách điên cuồng.
Mấy ngày liền, thôn dân Cao Gia đến xếp hàng chờ được ăn món ngon, bán chạy không biết dùng từ gì hình dung.
Tuy nhiên, buôn bán tốt cũng tạo thành một vấn đề nhỏ.
Than đá Lưu Do dùng để nấu Thủy Tiên Hợp Hợp là chính hắn dùng xe đẩy đưa tới, ngay cả dụng cụ cũng đem từ huyện Hợp Dương qua, xe đẩy tay thì chở được bao nhiêu than đá chứ? Đảo mắt cũng đã dùng hết.
Hiện tại hắn chỉ có thể mua củi của "người đốn củi" trong thôn Cao Gia.
Mọi người đều biết hiệu suất đun nấu của cũi gỗ kém xa so với than đá, cứ như vậy, liền tạo thành giá thành của một bát Thủy Tiên Hợp Hợp được nâng lên...
Lưu Do bắt đầu nhớ tới than đá giá rẻ của huyện Hợp Dương.
Suy nghĩ một chút, hắn liền quyết định về huyện Hợp Dương một chuyến.
Lần này hắn tới thôn Cao Gia chỉ qua đây một mình dò đường, vợ con vẫn còn đang ở trong căn nhà sập xệ tại huyện Hợp Dương, dự định là nếu việc buôn bán Thủy Tiên Hợp Hợp bên thôn Cao Gia không tốt hắn sẽ lại một mình chất đồ đạc lên xe kéo về nhà, ngược lại nếu như làm ăn tốt sẽ đón vợ con cùng qua đó.
Hiện tại dò đường thành công, quả thật thôn Cao Gia là một nơi có thể phát tài, vậy còn do dự gì nữa, khẳng định phải trở về đón vợ con rồi.
Cũng là thừa dịp cơ hội này, kéo thêm một xe than đá qua đây.
Vì vậy hắn tạm thời đóng cửa quán ăn, thu dọn chút hành lý dự định về nhà, đã đi ra đến cửa rồi, đột nhiên trong đầu nảy số: "Không đúng! Ta chỉ trở về đưa than đá tới thôi là không khôn ngoan, giá lương bên này đang rẻ, bảy đồng tiền một cân, vì sao ta không đưa một chút trở về? Vừa kéo lương đến huyện Hợp Dương, lại từ huyện Hợp Dương kéo than đá qua bên này, tuyệt đối có thể kiếm được."
Nghĩ đến là làm!
Mấy ngày nay Lưu Do cũng buôn bán lời không ít tiền, trước tiên đổi hết sang bạc cho tiện mang theo, sau đó đi tới "Lương hành Thôn Doanh" của thôn Cao Gia, dùng một nửa số tiền lời trong mấy ngày nay mua lương thực chất đầy ba xe bò.
Tiếp theo chính là thuê xa phu.
Trước đây thôn Cao Gia không có loại hình xa phu, nhưng sau khi đã thông đến huyện thành Trừng Thành rồi liền có rất nhiều xa phu từ huyện thành chạy đến thôn Cao Gia kiếm sống, bình thường họ sẽ tiếp nhận công việc vận lương của thôn Cao Gia, phụ trách vận chuyển lương cứu tế của Thiên Tôn phát xuống đưa đến các thôn trang nhỏ trong huyện Trừng Thành và ngục giam trong núi Hoàng Long.
Lưu Do vừa mới thuê được ba xa phu, cũng đã chốt được giá, liền thấy một trung niên nam tử thoạt nhìn rất giống đại quan cũng tới thuê xa phu, hơn nữa còn rất mạnh tay, một lần thuê tới mười mấy xa phu.
Lưu Do không khỏi thấp giọng hỏi bọn xa phu: "Người đó là ai vậy? Xem ra là một đại nhân vật?"
Bọn xa phu thấp giọng nói: "Đó là người lớn nhất sau thánh nữ của thôn Cao Gia, là Tam Thập Nhị, mọi người đều gọi hắn Tam quản sự! Phụ trách quản lý tất cả chính vụ của thôn Cao Gia."
Lưu Do giật mình: đây chẳng phải tương đương với huyện lệnh của thôn Cao Gia rồi sao?
Hắn đang lẩm bẩm thì Tam Thập Nhị lại đi về hướng Lưu Do, cười chào hỏi: "Ồ, vị này không phải là chưởng quỹ của quán ăn Thủy Tiên Hợp Hợp, một món đặc sản của huyện Hợp Dương sao? Ngày hôm nay ngươi không bán à, sao lại chạy tới đây?"
Lưu Do kinh hãi, nhân vật lớn như vậy thế mà nhận ra mình, vội vàng cung kính nói: "Hồi Tam quản sự, tiểu nhân phải về huyện Hợp Dương một chuyến để đón vợ con cùng đến thôn Cao Gia sinh sống."
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Đón vợ con tới à, rất tốt! Ơ, mà ngươi đón vợ con thuê một xe ngựa là được rồi, thuê chi ba chiếc xe bò chở hàng? Ngươi cái này gọi là [phương bính viên tạc]."
Lưu Do nghe vào tai câu thành ngữ không hiểu gì hết, mắt lại nhìn thấy vẻ mặt đầy trang bức cổ quái của Tam Thập Nhị, rất muốn cho hắn một đấm, thế nhưng đối phương là một đại nhân vật, cũng không dám đánh, đành phải giải thích: "Tiểu nhân dự tính, giá lương thực bên thôn Cao Gia rẻ, giá lương thực bên huyện Hợp Dương cao, cho nên dự định đầu cơ trục lợi chút lương thực, kéo lương bên này qua, bên kia lại kéo chút than đá về."
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Ý nghĩ không sai! Rất tốt! Có ý nghĩ giống như ta, ngươi xem, mấy chục chiếc xe này ta thuê đều là dùng để làm cái này."
Câu nói này đã khiến Lưu Do kinh hãi.
Giựt mối làm ăn tới rồi, hơn nữa là bị bắt ngay hiện trường. Không đúng, phải nghĩ ngược lại, là ta giựt mối làm ăn của đại lão gia, hắn có thể dưới cơn tức giận, kêu người tới đánh ta hay không?
Lưu Do hơi sợ hãi.
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Chớ sợ! Huyện Hợp Dương hơn tám vạn nhân khẩu, mấy chục xe này của ta bõ bẽn gì? Không cướp hết sinh ý của ngươi đâu. Ngươi khẩn trương mà xuất phát, tới trước ta còn có thể sang tay được giá tốt hơn, cái này gọi là [trứ nhân tiên tiên]."
Lưu Do: "Ơ?"
Không nghĩ tới, mình giành mối làm ăn của đại lão gia, đại lão gia không chỉ không tức giận, trái lại còn đưa ra kiến nghị, người thôn Cao Gia này từ trên xuống dưới thật sự đều tốt cả.
Lưu Do hành lễ với Tam Thập Nhị sau đó vội vàng dẫn theo ba vị xa phu xuất phát, vận chuyển ba xe lương thực tăng tốc trở lại huyện thành Hợp Dương, về đến là gõ cửa nhà mình.
Cửa mở, vợ của Lưu Do từ bên trong đi ra: "A Do, cuối cùng ông cũng về rồi, ông đi mấy ngày không có tin tức gì, mỗi ngày tôi và con đều rất lo lắng..."
Lưu Do vẻ mặt phấn khởi: "Hắc hắc hắc, thôn Cao Gia thực sự là nơi tốt, nhà chúng ta phát tài rồi, lần này tôi về là muốn đón bà đến thôn Cao Gia cùng hưởng phước đây."
"Chúng ta chỉ buôn bán nhỏ, làm gì mà phát tài được?" Lưu phu nhân lắc đầu: "Chỉ cần người bình an, chính là hưởng phước rồi."
Lưu Do: "Bà xem phía sau tôi đây, chỉ mấy ngày, tôi đã buôn bán lời nhiều như vậy."
Lưu phu nhân nhìn ra phía sau hắn, trên con đường phía sau Lưu Do có ba chiếc xe bò, trên xe chất đống túi bột mì.
Cái này khiến Lưu phu nhân kinh hãi không nhẹ: "Tất... tất cả... đều là của nhà mình sao?"
Lưu Do dương dương đắc ý: "Đúng, tất cả đều là của nhà mình."
Huyện Hợp Dương lúc này đã có không ít lương thực, nhưng thôn Cao Gia vẫn tiếp tục không ngừng vận lương đến huyện Hợp Dương để trả tiền công một ngày ba cân bột mì cho các công nhân làm đường, nhưng ngay cả như vậy, lương thực vẫn thiếu hụt rất lớn, giá lương vẫn ở mức cao.
Ba xe bột mì, cái này ở huyện Hợp Dương chính là một khoản tiền lớn!
Hạnh phúc tới quá mức đột nhiên, Lưu phu nhân ôi chao một tiếng, tay ôm trán, có vẻ choáng váng.
"Chúng ta bán hết số lương thực này đi, lại đi mua ba xe than đá kéo về thôn Cao Gia, sau đó tôi nấu Thủy Tiên Hợp Hợp, bà giúp tôi đón khách, quán ăn của phu thê chúng ta sẽ tha hồ kiếm tiền." Lưu Do hưng phấn chà xát hai tay: "Sau đó tôi gọi là giàu đến chảy mỡ, bà chính là phu nhân của giàu đến chảy mỡ, ha ha ha ha."
Lưu phu nhân dở khóc dở cười: "Biệt hiệu này có phải hơi giống với nhà giàu mới nổi rồi không? Có vẻ khó nghe quá."
Lưu Do: "Chúng ta chính là nhà giàu mới nổi a, thân là nhà giàu mới nổi, lấy một cái tên cho giống nhà giàu mới nổi có cái gì không đúng? Lẽ nào thân là nhà giàu mới nổi cứ nhất định phải đi giả vờ làm một quân tử hay sao? Như vậy mới càng buồn cười đấy."
"Cái này..."