Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 390 - Chương 390: Họ Thu Hoạch Rất Nhiều Lương

Chương 390: Họ thu hoạch rất nhiều lương Chương 390: Họ thu hoạch rất nhiều lương

Giữa biết dùng và có thể sử dụng thuần thục cách xa nhau vạn dặm.

Lý Đạo Huyền biết trong khoảng thời gian ngắn là họ còn chưa chơi nổi chiếc thuyền này, hơn nữa, đại pháo trên thuyền này đều là đồ giả, còn cần từ Giếng Thợ thôn Cao Gia điều đến đại pháo inox, sau đó ráp từng khẩu lên thuyền.

Đối với cổ nhân mà nói, công trình này cũng không nhỏ!

Ít nhất còn phải làm khổ vài ngày nữa mới có thể chân chính đi vào sử dụng.

Hiển nhiên Bạch Diên cũng biết điểm này, hắn xoay người nói với Trương viên ngoại: "Trương đệ, hiện tại chúng ta cần chọn ra một nhóm thuyền viên, chuyên dùng để điều khiển chiếc tiên thuyền này, Bạch gia bảo ta sinh ra bên cạnh hồ Mã Đề, ngư dân trong thôn trang xung quanh trấn không ít, ta dự định chọn một số ngư dân của Bạch gia bảo làm thuyền viên, mà bên huyện Hợp Dương của đệ cũng có không ít ngư dân quanh năm mưu sinh trên Hoàng Hà, những người này đệ cũng chọn ra một vài người gia nhập vào thuyền viên."

Trương viên ngoại thấp giọng nói: "Các ngư dân không gia nhập dân đoàn, còn chưa học qua ba điều kỷ luật tám mục chú ý, để cho họ trực tiếp lên thuyền, chỉ sợ không ổn."

Bạch Diên gật đầu: "Vậy khẳng định là không ổn, nhưng Hoàng Hà thuỷ lưu phức tạp, nếu không có ngư dân giỏi quen thuộc tình huống thuỷ văn ở trên thuyền, không khéo sẽ xảy ra việc lớn, cho nên cũng chỉ có thể trước tiên để cho họ lên thuyền, đồng thời sẽ dạy cho họ ba điều kỷ luật tám mục chú ý."

Nói đến đây, vẻ mặt Bạch Diên trở nên nghiêm túc: "Nhất định phải chọn người cẩn thận, nếu để cho gian tế trà trộn lên tiên thuyền, ở trên thuyền làm loạn, làm lật tiên thuyền, Thiên Tôn khẳng định sẽ tức giận."

Mấy chữ "Thiên Tôn tức giận" này doạ cho Trương viên ngoại kinh hãi, cái gọi là thần tiên giận dữ, long trời lở đất, nếu Thiên Tôn tức giận, trách tội mình không lựa chọn người tốt, giận chó đánh mèo lên đầu mình vậy thì toang rồi.

Trương viên ngoại xem qua [Tây Du Ký], bên trong có một tình tiết, trong trấn Phượng Tiên có một đôi phu thê cãi nhau, đã ném đi bàn thờ tế tự thượng thiên, đắc tội Ngọc Hoàng đại đế, kết quả Ngọc Đế ngừng làm mưa cho trấn Phượng Tiên, phải đợi đến khi gà mổ hết núi gạo, chó liếm hết núi bột mì, ngọn đèn đốt gãy khoá vàng mới làm mưa cho trấn Phượng Tiên. Trấn Phượng Tiên hạn hán ba năm, người chết đói khắp nơi, thi cốt như núi, mãi đến khi nhóm Đường Tăng đến mới rốt cuộc hóa giải đoạn ân oán này.

Việc này nếu như người hiện đại nghe được nhất định sẽ mắng Ngọc Hoàng đại đế là một người lòng dạ hẹp hòi, làm việc tàn nhẫn vô tình, là đế rác rưởi cứt chó, không xứng thống lĩnh thiên hạ, cho dù hắn là thần tiên cũng phải tìm mấy "thí thần giả" tới bắt hắn băm cho chó ăn.

Nhưng cổ nhân cũng không dám đi trách Ngọc Hoàng đại đế không tốt, chỉ dám tự trách mình không kính trọng thần tiên.

Trương viên ngoại nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm: làm gì cũng không thể đi trêu chọc thần tiên tức giận, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hắn hướng về đám mây thấp trên bầu trời hành đại lễ: "Thiên Tôn ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực lựa chọn thuyền viên, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho lão gia nhân ngài."

Bạch Diên và Trương viên ngoại phái trọng binh nghiêm ngặt bảo vệ "tiên thuyền" đậu ở bên cạnh bến tàu, Trương viên ngoại bắt đầu tìm kiếm ngư dân phẩm đức ưu tú, mà Bạch Diên thì giục ngựa chạy về Giếng Thợ thôn Cao Gia trước, thông báo cho Tam Thập Nhị an bài người đổi đại pháo trên thuyền thành hàng thật, xong lại về hồ Mã Đề Bạch gia bảo tìm các ngư dân đã theo Thiên Tôn lăn lộn rất nhiều năm.

Huyện Hợp Dương, Dương trang.

Một đám nông phu đang đốt cuống rạ trong ruộng.

Đốt cuống rạ ở hiện đại là một công việc đã bị ngăn cấm, nhưng ở thời đại này nó vẫn là thủ đoạn chủ yếu giúp các nông dân tăng độ phì nhiêu cho đất và tiêu diệt sâu bệnh.

Vừa nhìn cuống rạ cháy, các nông phu vừa nói chuyện: "Lão Dương, năm nay nhà các ngươi thu hoạch bao nhiêu lương?"

Lão Dương lắc đầu: "Hai mẫu đất, bốn thạch lương."

"Oa, cũng không ít, sao ngươi còn lắc đầu?"

Lão Dương thở dài: "Thôn Cao Gia người ta, một mẫu đất có thể thu hoạch bốn thạch, ta hai mẫu mới được bốn thạch thì có gì mà đắc ý?"

"Khoác lác đúng không?"

"Khoác lác cái rắm!" Lão Dương nói: "Các ngươi đều biết thợ rèn tiểu Dương trong thôn đúng không? Hắn có tay nghề thợ rèn nên đến thôn Cao Gia làm công kiếm rất nhiều tiền, mấy ngày hôm trước tiểu Dương về thôn thăm người thân, chính miệng nói, thôn Cao Gia một mẫu thu bốn thạch."

"Oa!"

Lần này các nông dân của Dương trang đã không thể bình tĩnh: "Họ dùng cách gì vậy?"

Lão Dương: "Nghe nói chỉ dùng phân tiên do Thiên Tôn ban thưởng, phân tiên đó lợi hại hơn phân chuồng của chúng ta rất nhiều, gọi là cái gì... khoa học tạo ra, dù sao thì ta cũng không hiểu nhiều, cũng chỉ nhớ có từ như thế."

Một nông phu nói: "Vậy chúng ta cũng đến thôn Cao Gia mua phân tiên đi."

Lão Dương: "Chỉ có phân tiên cũng vô dụng, còn phải biết cách sử dụng, chúng ta làm ruộng cả đời, còn không rõ đạo lý không thể dùng lung tung sao? Nếu như ngươi không rõ phân tiên dùng như thế nào mà đã dùng cho đất lung tung, một khi làm cháy gốc, một hạt cũng không còn."

Lời này có lý!

Lão nông phu cũng biết, không dùng phân bón không sao, nhiều lắm chỉ thu hoạch kém một chút. Nhưng nếu dùng sai, vậy hoa mầu cả ruộng sẽ chết sạch, dẫn đến một hạt cũng không có mà thu.

Một nông phu lại nói: "Vậy chúng ta đến thôn Cao Gia học đi."

Lão Dương: "Chỉ sợ người ta không chịu dạy."

Mọi người thở dài, cũng phải, ai lại dạy cho người khác kỹ thuật áp đáy hòm của mình chứ?

"Khẩn trương đốt hết cuống rạ đi, thừa dịp mùa đông còn chưa tới, chúng ta còn có thể trồng thêm ít rau cải."

Các nông dân đáp lại một tiếng, đang định ai làm việc nấy.

Đúng lúc này, một chiếc Xe Mặt Trời công cộng từ trên đường xi măng bên ngoài Dương trang chạy tới, có khoảng 10 người nhảy từ trên xe xuống, phần lớn đều là nông phu, mặc dù họ ăn mặc y phục vải bông sạch sẽ nhưng nhìn từ màu da và ánh mắt khi nhìn về ruộng đồng của họ là có thể biết họ là nông phu không thể giả được.

Trong số nông phu này có một thư sinh ngoài 30, dáng dấp thoạt nhìn rất nho nhã, yếu ớt, được đám nông phu quây xung quanh, thoạt nhìn như là đầu lĩnh.

Các nông dân Dương trang tỏ ra hiếu kỳ: Tổ hợp kỳ quái gì tới đây thế này? Sao một thư sinh lại dẫn một đám nông phu tới đây?

Đám khách không mời mà đến kéo từ trên xe xuống mấy bao lớn, trên bao có viết chữ, nhưng các nông dân của Dương trang đều không biết chữ, nên không biết trong bao có cái gì.

Đám nông phu kia dò xét hoàn cảnh xung quanh một vòng, rất nhanh liền phát hiện ra các nông dân Dương trang đang tụ tập với nhau, họ liền khiêng bao và chạy chậm tới.

Thư sinh kia cũng chạy theo, chạy không được mấy bước bỗng nhiên hai tay đỡ đầu gối, thở vù vù: "Chậm... chậm một chút... ta... không theo kịp..."

Các nông phu dừng lại chờ hắn thở một hồi lại chạy tiếp, chỉ mấy bờ ruộng ngắn ngủi, đám người này cũng phải chạy một hồi lâu, cuối cùng cũng đi tới trước mặt các nông phu Dương trang.

Thư sinh kia: "Phù... phù... các... các ngươi là nông phu của Dương trang đúng không? Chúng... phù... chúng tôi từ... thôn Cao Gia... qua đây, ta tên... Triệu Thắng... Mọi người đều gọi ta Triệu tiên sinh..."

Lão Dương lập tức giật mình: "Triệu tiên sinh khoan hãy nói trước, ngồi một lát đi... Mọi người từ thôn Cao Gia tới à? Không biết mọi người tới Dương trang có chuyện gì?"

Bình Luận (0)
Comment