Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 389 - Chương 389: Thử Lái Thuyền Mới

Chương 389: Thử lái thuyền mới Chương 389: Thử lái thuyền mới

Lý Đạo Huyền cũng bị những lời giải thích này của hắn làm cho bật cười, thuyền lần này bởi vì không phải làm bằng nhựa mà là bằng sắt lá, phía trên còn phủ một lớp gỗ ép tổng hợp dùng để chống nắng, cho nên vì mỹ quan ắt phải sơn lại một lần nữa.

Mà Thái Tâm Tử vì làm thuyền mô hình có mỹ quan giả cổ nên sơn cho nó vân gỗ, sau khi sơn xong thì nhìn qua rất giống với lâu thuyền cổ đại.

Ai ngờ màu sắc bình thường này ở trong mắt người tí hon trái lại không bình thường.

"Lên thuyền, đến phòng thuyền trưởng."

Lý Đạo Huyền lộ ra tờ giấy.

Bạch Diên vội vàng thu hồi ý nghĩ linh tinh, dẫn theo một đám người đi tới bên thuyền.

Mặc dù là thuyền trên sông cũng không có mép thuyền quá cao như thuyền biển, nhưng mép thuyền này đối với các người tí hon mà nói vẫn là rất cao, muốn lên thuyền là phải dùng tư thế rất gai mắt để mà bò lên.

Bạch Diên am hiểu trang bức, không am hiểu sử dụng tư thế gai mắt, cho nên đứng khựng ở bên mép thuyền...

Một gia đinh ở bên cạnh hô to: "Lão gia, chỗ này có một cái thang."

Bạch Diên tập trung nhìn vào, bên mạn thuyền còn có một cái thang nhỏ kéo dài đến trên boong, có thể thấy được khi làm con thuyền đã được suy nghĩ đến các chi tiết nhỏ, quả nhiên là rất đỉnh.

Giờ thì Bạch Diên đã leo lên được, tiêu sái bò lên thuyền, lại dùng tốc độ nhanh nhất chui vào phòng thuyền trưởng, vừa thấy cái bánh lái hình tròn, không cần suy nghĩ hắn liền biết cái này dùng để khống chế phương hướng, lại nhìn bên cạnh thấy có một cái công tắc quen thuộc làm giống y chang như công tắc của xe lửa.

"Thứ này không phải vừa nhìn là rõ ràng lái thế nào rồi sao?" Bạch Diên nở nụ cười: "Chỉ cần trước tiên ấn vào công tắc này, thuyền sẽ chạy về phía trước, sau đó chuyển động bánh lái là có thể khống chế phương hướng, khi muốn dừng lại ấn vào công tắc là được."

Trương viên ngoại lấy làm lạ: "Có thể điều khiển đơn giản như vậy sao? Không cần cánh buồm và chèo à?"

Bạch Diên: "Hắc hắc, những gì Thiên Tôn ban thưởng đều là như thế! Sử dụng chính là động lực tiên gia, phàm nhân sao có thể hiểu được?"

Tại phương diện này Trương viên ngoại cũng không dám đưa ra hoài nghi, thế nhưng, hắn là người lớn lên bên bờ Hoàng Hà, vẫn hiểu một chút về khoản lái thuyền này: "Cho dù nó dùng động lực tiên gia, không cần buồm và mái chèo, nhưng thuyền lớn như vậy, khi chuyển hướng hoặc là cặp bờ sẽ rất trắc trở, nhất thiết không thể ấn công tắc liên tục được."

Bạch Diên đã đặt tay lên công tắc, nghe hắn nói vậy cũng thận trọng hơn, lại thu tay về: "Cũng đúng, ta cũng không quá am hiểu lái thuyền, dù sao cái này cũng không thuộc về quân tử lục nghệ."

Một gia đinh phía sau hắn đứng dậy: "Lão gia, ta biết một chút bản lĩnh chèo thuyền."

Thì ra, bên cạnh Bạch gia bảo chính là hồ Mã Đề, gia đinh Bạch gia đa số lớn lên bên hồ, đều biết bơi, hầu như mỗi người đều có thể điều khiển được thuyền.

Thế nhưng thuyền lớn như vậy thì chưa từng ai lái qua, hiện tại họ cũng chỉ có thể nói thử một chút, cũng không dám nói lập tức là biết ngay.

Bạch Diên phấn chấn: "Được, tất cả gia đinh biết chèo thuyền đều chuẩn bị đi, chúng ta sẽ thử điều khiển con thuyền này. Trương đệ, bên huyện Hợp Dương của ngươi cũng có rất nhiều ngư dân cả đời lớn lên trên Hoàng Hà đúng không? Gọi họ lên thuyền hết đi, phải cùng nhau thử điều khiển con thuyền này, nếu thuyền này có thể sử dụng được thì sợ gì bọn lưu khấu trên sông tới nữa?"

Trương viên ngoại mừng rỡ: "Bạch huynh nói rất phải."

Hắn vội vàng quay sang rống lên với các ngư dân trên thuyền đánh cá bên cạnh bến tàu: "Ai bơi giỏi, lái thuyền giỏi lên thuyền hết đi, đưa ra chủ ý cho Bạch tiên sinh."

Đám ngư dân kia đã sớm muốn đi lên thuyền tìm hiểu xem sao, vừa nghe nói vậy làm gì có đạo lý không tích cực, mười mấy ngư dân cùng nhau lên thuyền, chạy tới chạy lui trên boong, hết sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, biểu hiện hết sức ngạc nhiên.

Lý Đạo Huyền cũng nghiêm túc nhìn chiếc thuyền, một tay luôn đặt trên bốn nút "đông nam tây bắc" bên ngoài hộp.

Hoàng Hà quá rộng, chiếm hết toàn bộ tầm nhìn cái hộp của y.

Hộp rộng chừng 5 mét, nếu như thuyền chạy đến giữa hộp, Lý Đạo Huyền đưa tay cũng không thể với tới, nếu như thuyền bị lật, rất có khả năng y sẽ không kịp cứu viện người tí hon rơi xuống nước. Cho nên luôn phải đặt tay trên bốn nút "đông nam tây bắc", điều chỉnh tầm nhìn khi có thể nhằm giữ cho thuyền luôn chạy bên mép hộp, như thế mới có thể đưa tay xuống hỗ trợ.

Người trong hộp ngoài hộp đều có vẻ khẩn trương.

Trong tâm tình khẩn trương này, Bạch Diên cạch một cái ấn vào công tắc khởi động.

Mô tơ kéo theo đinh ốc xoay tròn, đuôi thuyền lập tức nổi lên bọt nước trắng xoá. Một ngư dân đứng ở đuôi thuyền hét lớn: "Phía sau đuôi thuyền này có một đồ vật đang xoay tròn, nó đẩy thuyền của chúng ta tiến lên."

"Còn có loại thuyền này?"

"Cho nên mới gọi là tiên thuyền."

"Oa, mau quẹo trái! Sớm quẹo trái một chút, bằng không thì dòng nước Hoàng Hà đẩy, sẽ không kịp quay đầu khi tới hòn đá ngầm phía trước." Lão thuyền phu đã quen với thuỷ văn của Hoàng Hà la lên.

Bạch Diên hết sức chăm chú khống chế bánh lái, mới bắt đầu đã khẩn trương toát mồ hôi, thế nhưng sau khi qua vài phút hắn đã trấn định hơn, bánh lái ở trong tay xoay tròn rất nhanh chóng, cười to: "Thứ này khi khống chế đơn giản hơn so với ta tưởng tượng, ha ha ha, hơn nữa thứ này tự do hơn so với lái xe lửa, xe lửa chỉ có thể chạy dọc theo đường ray, nhưng tiên thuyền này có thể chạy tuỳ ý trên Hoàng Hà."

Một ngư dân nhảy lên trên boong: "Thuyền này tốt hơn nhiều so với thuyền đánh cá của chúng ta, vừa ổn định lại vừa nhanh, nếu như ta ở trên thuyền này tung một mẻ lưới, bắt cá cũng sẽ thuận lợi hơn so với trên thuyền đánh cá nhỏ."

"Đúng là suy nghĩ của người nghèo, có thuyền lớn như vậy còn nghĩ tới bắt cá? Dùng thuyền lớn vận chuyển một thuyền lương thực đưa đến nơi một đấu gạo giá một ngàn chỉ bạc như Thiểm Bắc để bán, không phải phát tài rồi sao, không kiếm tiền nhanh hơn so với ngươi bắt cá à?"

"Tào lao, nơi đó chúng ta có thể đi sao? Có mạng kiếm mà không có mạng để xài, nửa đường lưu khấu không chém chết ngươi."

"Trước đây chúng ta yếu mới sợ lưu khấu, có thuyền lớn như vậy, chúng ta sẽ mạnh hơn, sợ gì lưu khấu nữa? Đi đâu buôn bán mà không được? Coi như thuỷ quân của quan phủ ta cũng không sợ."

"Oa, không thể nói vậy được à, ngươi nói vậy không khác gì mưu phản."

Các ngư dân cười ha ha.

Bạch Diên sau một hồi lái thử đã đưa thuyền trở lại bến tàu Hiệp Xuyên, ngư dân quăng xuống một sợi dây thừng dài quấn vào cọc gỗ trên bến tàu, thế nhưng hắn nhìn cái thuyền khổng lồ, lại nhìn cọc gỗ nhỏ thường dùng để buộc thuyền đánh cá, liền la lên: "Thuyền lớn này không phải một sợi dây có thể buộc được, vạn nhất đêm khuya bị dòng nước đẩy đi thì làm sao?"

"Mỏ neo! Cần mỏ neo!" Một lão ngư dân lớn tiếng nói: "Thuyền lớn của quan phủ đều dùng mỏ neo sắt bốn móng, trên chiếc thuyền này của chúng ta khẳng định cũng có, mau tìm xem."

Rất nhanh, họ tìm được một cái mỏ neo rất lớn, có một cái giá chuyên dùng để gác nó ở đuôi thuyền, ấn vào cơ quan một cái, mỏ neo liền rơi ùm xuống nước, cố định lại con thuyền.

Các ngư dân liền hoan hô: "Thành công! Chúng ta biết sử dụng thuyền này rồi."

Bình Luận (0)
Comment