Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Lần Này Vậy Mà Không Phải Là Màu Thiên Tôn

Chương 388: Lần này vậy mà không phải là màu Thiên Tôn Chương 388: Lần này vậy mà không phải là màu Thiên Tôn

"Binh khí chất lượng tốt" trong lời Trương viên ngoại nói đương nhiên không phải chỉ là mấy cái cung tiễn, nỏ cầm tay, trường mâu.

Hắn chỉ chính là hỏa khí!

"Trên thành bảo bến tàu Hiệp Xuyên này có đặt thêm mấy khẩu pháo thì tốt biết bao." Trương viên ngoại xoa xoa hai tay, vẻ mặt hưng phấn: "Lại kết hợp thêm cỡ trăm hỏa súng binh, ta dám cam đoan, lần sau lưu khấu tới xâm phạm, căn bản không cần Bạch huynh ra tay, huynh đệ ta có thể đánh cho bọn chúng chạy trối chết rồi."

Bạch Diên lấy ra cây quạt, xoát một cái mở ra, lộ ra hai chữ quân tử, cười hắc hắc: "Muốn hỏa khí à?"

Trương viên ngoại: "Muốn, rất muốn."

Bạch Diên: "Chuyện này ta muốn cũng không giúp được."

Trương viên ngoại giật mình: "Bạch huynh cũng không giúp được? Bạch huynh tại thôn Cao Gia chính là nhân vật phong lưu số một số hai."

Bạch Diên cười ha ha: "Chuyện hỏa khí là do Thiên Tôn quyết định."

Trương viên ngoại cạn lời.

Bạch Diên nói: "Nguyên thoại của Thiên Tôn là như thế này: hỏa khí là hung khí, từ ngày nó sinh ra, chính là vì để giết chết kẻ địch càng có hiệu quả hơn, loại đồ vật này rơi vào trong tay người lương thiện thì có thể cứu vớt thương sinh linh, nhưng rơi vào trong tay người tà ác, lại có thể hủy diệt toàn bộ thiên hạ."

Trương viên ngoại nghe xong thì cảm thấy rất có đạo lý.

Bạch Diên: "Cho nên tiền đề để sử dụng hỏa khí, chính là đức."

Trương viên ngoại mơ hồ đã hiểu cái gì: "Ta đã hiểu, chính là Bạch huynh muốn người của ta nghiêm túc học tập ba điều kỷ luật, tám mục chú ý đúng không?"

Bạch Diên mỉm cười: "Đúng vậy! Người của ngươi mới vừa mới bắt đầu học cái này, hiện tại đã muốn có được hoả khí thì còn sớm lắm, chờ đến khi mỗi người trong bọn họ đều làm tốt ba điều kỷ luật, tám mục chú ý rồi, không còn là một đám ô hợp nữa, mà là đội quân con em của lão bách tính, thôn Cao Gia tự nhiên sẽ đưa tới rất nhiều hỏa khí."

Trương viên ngoại vội vàng nói: "Có một mục tiêu cũng dễ xử lý. Bạch huynh cứ chờ đi, tiểu đệ nhất định sẽ dạy dỗ tốt mọi người trong dân đoàn."

Hai người đang nói đến đây!

Đột nhiên Bạch Diên cảm giác được không đúng chỗ nào, chợt ngẩng đầu lên, liền phát hiện có một đám mây thấp đang di chuyển trên đỉnh đầu, hắn tức khắc mừng rỡ: "A? Thiên Tôn tới rồi!"

Trương viên ngoại nghe vậy lấy làm lạ: "Ở đâu? không thấy gì?"

Bạch Diên quay về bầu trời hành lễ: "Không ngờ Thiên Tôn lại đến bến tàu Hiệp Xuyên này, tại hạ không hề chú ý tới, lễ nghi không chu toàn, môn Lễ này, gạch bỏ gạch bỏ."

Tầng mây trên bầu trời tách ra, hiện ra một tờ giấy: "Không sao, ta chỉ tuỳ ý tới xem thôi."

Trang giấy này vừa xuất hiện, Trương viên ngoại cũng nhìn thấy, quả nhiên bị doạ cho giật mình, không ngờ Thiên Tôn thật đúng là hiển linh ở trên đỉnh đầu, hiển chữ trên trời, thật đáng sợ, hắn vội vàng quỳ xuống.

Bạch Diên: "Đứng dậy đi, Thiên Tôn không thích người khác quỳ tới quỳ lui, lãng phí rất nhiều thời gian trên lễ nghi, lão nhân gia ngài bề bộn nhiều việc, nói chuyện với lão nhân gia ngài là phải lời ít mà ý nhiều, đừng chiếm dụng thời gian."

Trương viên ngoại liền ngoan ngoãn đứng lên.

Bạch Diên: "Khởi bẩm Thiên Tôn, dựa theo phân phó của ngài, bình thường tới bến tàu Hiệp Xuyên đốc thúc các công nhân xây dựng thành bảo. Vào mười ngày trước, tòa thành xi măng đã hoàn thành, hiện tại dân đoàn của huyện Hợp Dương đã vào ở trong bảo, sau này cũng sẽ đóng quân thời gian dài tại nơi này để phòng ngừa lưu khấu. Tại hạ còn điều lão binh từ thôn Cao Gia qua đây, mỗi ngày dạy họ ba điều kỷ luật, tám mục chú ý, sau khi đề cao tố chất của họ lại sẽ bố trí binh khí cho họ."

Lý Đạo Huyền lộ ra tờ giấy: "Làm rất tốt, có ngươi ở đây, ta yên tâm."

Được Thiên Tôn khích lệ, cho dù là loại phần tử trí thức như Bạch Diên cũng hài lòng nửa ngày, mặt nở nụ cười.

Lý Đạo Huyền: "Nếu đã có căn cứ tại bờ Hoàng Hà rồi, vậy ta sẽ ban thưởng cho các ngươi một con thuyền tốt."

"Thuyền?" Trương viên ngoại lấy làm lạ: "Thiên Tôn muốn ban thưởng thuyền đánh cá cho chúng ta để bắt cá sao?"

Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, những gì Thiên Tôn ban cho huyện Hợp Dương nói chung đều có quan hệ tới sức sản xuất, nào là bột mì, làm đường, hiện tại Thiên Tôn nói muốn ban thưởng thuyền, trước tiên Trương viên ngoại đã nghĩ đến thuyền đánh cá rồi.

Ánh mắt của Bạch Diên lại đảo qua mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ sập xệ đang đậu trên bến tàu, nghĩ thầm: thuyền đánh cá ở đây cũng có, mặc dù hơi cũ, nhưng để duy trì cuộc sống của các ngư dân là khẳng định cũng đủ rồi, hạn hán mấy năm liền, cũng không hạn đến trên người ngư dân trên Hoàng Hà, họ không lo về sinh hoạt.

Thiên Tôn lại nói muốn ban thưởng thuyền? Kỳ quái!

Chẳng lẽ, cũng không phải thuyền đánh cá, mà là chiến thuyền?

Bạch Diên thoáng cái kích động.

Chỉ thấy tầng mây mở ra, một con thuyền khổng lồ từ trên bầu trời từ từ hạ xuống.

Thứ lần này hạ xuống to hơn bất cứ đồ vật nào trước đây Thiên Tôn ban thưởng, một con thuyền rất lớn.

Mặc dù còn rất cao, nhưng Bạch Diên nhìn một cái là thấy ngay, chiếc thuyền này dài ít nhất mười trượng, thuyền với độ dài này ở trên sông, quả thật có thể coi là to không đối thủ.

Nó từ trên bầu trời từ từ hạ xuống, Trương viên ngoại và các dân đoàn của huyện Hợp Dương trông thấy mà choáng váng, các ngư dân trên bến tàu càng kinh hãi quát lên: "Vật gì vậy? Oa, thuyền, một con thuyền rất lớn từ trên trời hạ xuống."

"Là Thiên Tôn đang thi pháp sao?"

"Uỳnh!"

Thuyền đặt xuống trên mặt sông, uỳnh một tiếng đẩy văng ra lượng nước lớn, sóng cả nhộn nhạo. Lý Đạo Huyền dùng bàn tay khổng lồ đeo vào găng tay khẽ đẩy con thuyền cho nó trôi tới dựa sát vào bến tàu Hiệp Xuyên.

Mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ ban đầu trên bến tàu bị sóng nước đánh vào lắc lư liên tục, người đánh cá trên thuyền cũng không bị ngã xuống. Họ cả đời kiếm ăn trên Hoàng Hà nên đã quen với dòng nước tùy hứng của Hoàng Hà, muốn hất bọn họ ra khỏi thuyền cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Nhóm người này hiện tại cũng há to miệng, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Xuất hiện trước mắt là một con thuyền khổng lồ dài mười trượng, độ dài của bể bơi dưới lầu nhà Lý Đạo Huyền mới mua cũng chỉ dài 25 mét, mà chiếc thuyền này còn dài hơn hồ bơi một đoạn, vậy nó lớn thế nào có thể nghĩ.

Các ngư dân ngẩng đầu nhìn lâu thuyền cao to nguy nga, nhìn hơn mười khẩu đại pháo phản chiếu ánh mặt trời, thiếu điều muốn quỳ lạy luôn rồi.

Miệng Trương viên ngoại há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng vịt, hắn vừa mới còn xin Bạch Diên lắp cho bến tàu Hiệp Xuyên mấy khẩu đại pháo, nào biết có một con thuyền từ trên trời bay xuống, trên thuyền có hơn mười khẩu pháo...

Nếu như hắn biết số pháo này đều là giả dùng để trang trí, không biết có thể tức chết hay không.

Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt cảm động, kích động, chỉ có vẻ mặt Bạch Diên vẫn là lạ, nghiêng đầu, hình như đang suy nghĩ cái gì, một hồi lâu sau mới lên tiếng với giọng điệu cổ quái: "Lần này thuyền Thiên Tôn ban cho không bình thường."

Trương viên ngoại: "Không bình thường chỗ nào? Một con thuyền rất to, rất lợi hại, huynh còn cảm giác chỗ nào không bình thường?"

Bạch Diên nghiêm trang nói: "Chiếc thuyền này vậy mà là vân gỗ, quá khó hiểu. Vì sao không phải là 'màu Thiên Tôn' đủ mọi màu sắc? Chiếc thuyền này vốn không phải là phong cách của Thiên Tôn, chẳng lẽ, Thiên Tôn là ám chỉ chúng ta cái gì?"

Lý Đạo Huyền cùng Trương viên ngoại đều trầm mặc.

Bóng đèn trên đỉnh đầu Bạch Diên tách cái sáng lên: "Tại hạ hiểu rồi, lần này Thiên Tôn chỉ cho chúng ta một cái mô hình, để tự bản thân chúng ta đem nó sơn thành năm màu, để biểu thị sự kính trọng đối với ngài."

Bình Luận (0)
Comment