Phương Vô Thượng bị lái xoay vòng vòng.
Nhưng lái tới lái lui, hình như lại cảm giác Cao Nhất Diệp nói có đạo lý.
Quả thật, người của thôn Cao Gia chỉ cần nắm được tuyến đường là có thể hợp lý hợp pháp đi khắp nơi thiên hạ, mà mình một tuần kiểm Trừng Thành chỉ có thể quản Trừng Thành, có phần không theo kịp bước tiến của họ.
Nếu chuyện xảy ra ở nơi khác thì phải do quan viên nơi đó quản, quan viên này chưa hẳn sẽ quản được, ví dụ huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển muốn nhúng tay vào không được, cũng không dám quản quân đội có trong tay mấy trăm hoả súng, cho nên hắn mới có thể chạy đến huyện Trừng Thành tìm Lương Thế Hiền, mời Lương Thế Hiền đưa ra chủ ý.
Cao Nhất Diệp thấy hắn trầm tư, cười nói: "Phương tướng quân, chẳng lẽ, ngươi cũng chỉ dự định quản chuyện xảy ra trong huyện Trừng Thành thôi, nếu chuyện ở bên ngoài huyện, ngươi mặc kệ hồng thuỷ ngập trời, cũng không thèm để ý?"
Phương Vô Thượng vội vàng nói: "Không phải! Ta không phải cái loại người chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình, lần trước ta cũng rất muốn truy kích Phiên Sơn Nguyệt, bất đắc dĩ không vào được huyện Hợp Dương, đành phải thôi, ôi... Nếu như ta là tổng binh Thiểm Tây, lúc đó sẽ dẫn quân đánh vào Hợp Dương, chém cái đầu chó của Phiên Sơn Nguyệt rồi."
Cao Nhất Diệp: "Vậy không phải được rồi sao? Nếu Phương tướng quân làm tuần kiểm thôn Cao Gia rồi, sau này cho dù người của thôn Cao Gia ra ngoài huyện Trừng Thành, ở bên ngoài làm chuyện xấu, ngươi cũng có tư cách bắt giữ xử lí bọn họ. Ngươi không phải là sợ sau khi họ có vũ khí của Thiên Tôn ban cho sẽ làm một số việc không hợp pháp sao? Lúc này chính là cơ hội tốt nhất để ngươi giữ gìn chính đạo nhân gian."
Phương Vô Thượng cắn răng: "Được, việc này ta làm."
Người này cuối cùng vẫn bị lừa.
Lý Đạo Huyền nở nụ cười: đầu óc của võ tướng vẫn là đơn giản, ngoan cố muốn giữ gìn chính đạo, nhưng không chú ý tới đây là hắn đã lên thuyền giặc.
Sau đó nếu thôn Cao Gia thật sự mưu phản, Phương Vô Thượng hắn cũng biến thành "quan lớn trong phản tặc", điểm này hắn lại không hề nghĩ tới.
Cái này nếu đổi thành Lương Thế Hiền và Phùng Tuyển, khẳng định có thể kịp nhận ra.
Phương Vô Thượng chẳng biết tại sao lĩnh một cái chức vụ "tuần kiểm Thôn Cao Gia" , chẳng biết tại sao được "thông báo toàn thôn", tiếp theo chẳng biết tại sao lại được Thiên Tôn "đích thân hiển linh", ở trước mặt mọi người ban cho hắn một thanh "thần kiếm", là cái loại thượng trảm hôn quân, hạ trảm nịnh thần, và tuyên bố với người toàn thôn công việc của hắn.
Phương Vô Thượng đầu nửa tỉnh nửa mê tiếp nhận công việc này, trên đường về nhà, thắt lưng bên phải còn treo một thanh "thần kiếm", thắt lưng bên trái còn treo một thanh đao võ sĩ Oa quốc mới mua, cả người trông có vẻ như còn chưa nắm bắt được phương hướng.
Đang đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Cũng không biết thanh thần kiếm này có sắc bén không."
Hắn tay trái gỡ xuống đao võ sĩ Oa quốc, tay phải gỡ xuống thần kiếm, rồi va chạm mạnh vào nhau.
Chỉ nghe rắc một tiếng, đao võ sĩ Oa quốc bị chém thành hai đoạn.
"A! Năm lượng bạc của ta."
Cuối thu, huyện Hợp Dương truyền đến một tin tức tốt.
Huyện Hợp Dương được mùa!
Có điều, cái gọi là được mùa của họ rơi vào trong tai người thôn Cao Gia thì chỉ đánh giá bằng tiếng cười: "Được mùa cái gì chứ, cơ bản chỉ là thu hoạch trong năm bình thường thôi."
"Đúng vậy, một mẫu mới thu hoạch được một hai thạch lương, cũng dám nói được mùa, họ không biết được mùa chân chính là cái gì rồi."
"Ở bên thôn Cao Gia chúng ta, một mẫu không thu ba bốn thạch lương cũng thấy xấu hổ nói mình biết làm ruộng."
"Bởi vì chỗ chúng ta có phân tiên, huyện Hợp Dương không có thôi."
Lý Đạo Huyền nghe được các người tí hon nghị luận thì mới nhớ một việc, mình chỉ làm mưa cho huyện Hợp Dương, nhưng không đưa phân hoá học cho họ.
Tuy nhiên, đây thật ra là chuyện nhỏ, xử lý cũng đơn giản.
Y phân phó vào trong hộp vài câu, Cao Nhất Diệp liền đi tìm Điểm Đăng Tử Triệu Thắng, thế là, một đội "giao lưu kỹ thuật nông nghiệp" của các lão nông dân thôn Cao Gia do Triệu Thắng dẫn đầu liền xuất phát.
Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền di chuyển theo Triệu Thắng, đoàn người ngồi lên Xe Mặt Trời công cộng chạy về hướng huyện thành Hợp Dương, trải qua phát triển trong khoảng thời gian này, đường xi măng từ thôn Cao Gia nối thẳng đến huyện thành Hợp Dương đã thông xe toàn tuyến.
Xe công cộng đi qua khu vực của huyện Hợp Dương, có thể thấy được trên ruộng hai bên đường là các lão bách tính đang hân hoan thu gặt lương thực.
Đây vẫn là lần đầu tiên huyện Hợp Dương được mùa sau bốn năm liền hạn hán, mặc dù họ còn chưa có phân hóa học, chỉ có thể trồng ra lương thực như những năm bình thường, nhưng họ đã rất thoả mãn rồi.
Khi chiếc xe chạy ngang qua, các nông dân đều không nhịn được ngừng công việc trong tay, quay về chiếc xe hành lễ: "Đa tạ Thiên Tôn, tất cả là nhờ vào Thiên Tôn mời Long vương gia tới làm mưa..."
Lý Đạo Huyền trông thấy trên người những người nông dân này thỉnh thoảng bay lên một điểm sáng, những điểm sáng này đều hội tụ về bốn vách của cái hộp, suy nghĩ thoáng qua, vội vàng nhìn vào chỉ số cứu vớt, mới phát hiện, bất tri bất giác, chỉ số này đã tăng lên một khoảng lớn.
Hiện tại đại thể y đã hiểu được thông qua giá trị của chỉ số tăng lên để phán đoán tầm nhìn sẽ tăng thêm bao nhiêu ki-lô-mét, chỉ số cứu vớt mới tăng lên này, tính sơ sơ trong đầu thì bán kính tầm nhìn mở rộng khoảng hơn 30 dặm.
Trong lòng Lý Đạo Huyền chợt động, Ồ, chờ đã! Từ huyện thành Hợp Dương đến bến tàu Hiệp Xuyên không phải chính là lộ trình hơn 30 dặm hay sao?
Trước đây tầm nhìn của y vừa mới đến huyện thành Hợp Dương, mà lần này mở rộng thêm, trên lý luận cũng là có thể thấy được bến tàu Hiệp Xuyên rồi.
Lý Đạo Huyền mừng rỡ, không nhìn theo Triệu Thắng nữa mà tay ấn mạnh vào hai nút đông và nam, tầm nhìn không ngừng di chuyển về hướng đông nam. Sau một hồi ấn lia lịa, rốt cuộc, một tòa thành xi măng xuất hiện ở trong tầm mắt của y trước tiên.
Tiếp theo tầm nhìn lại vụt qua bên cạnh: Hoàng Hà!
Rốt cuộc Hoàng Hà đã tiến vào tầm nhìn.
Nhìn thấy đầu tiên chính là một loạt con thuyền bên bến tàu, tất cả đều là thuyền đánh cá nhỏ dài mấy mét, không có một con thuyền lớn hẳn hoi nào.
Tiếp theo tầm nhìn tiếp tục di chuyển qua phải...
Sông Hoàng Hà cuồn cuộn bắt đầu chiếm lấy tầm nhìn của Lý Đạo Huyền.
Kích thước hiện tại của cái hộp là 5 nhân 3 mét, tầm nhìn có thể thấy được cũng chính là phạm vi 1000 nhân 600 mét, mà độ rộng mặt sông Hoàng Hà tại đoạn bến tàu Hiệp Xuyên này vừa lúc hơn ngàn mét.
Lý Đạo Huyền ấn vào nút "Đông" cho đến khi không đi được nữa, nhìn vào rương toàn là nước sông đục ngầu, sóng chạy cuồn cuộn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, tựa như trong phòng mình có một con sông vậy, nhìn nước sông đang chảy qua phòng khách, luôn có chút ý nghĩ muốn ngâm thơ.
Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai a!
Lý Đạo Huyền khẽ nhếch miệng: "Cuối cùng, có thể nhìn thấy Hoàng Hà rồi, thuyền mô hình ta đã làm xong cũng có thể thả vào trong hộp."
Tuy nhiên...
Trực tiếp thả vào bên trong thì không có ý nghĩa, phải có người tí hon biết lái mới được.
Cho nên, trước tiên y còn phải điều người tí hon nhà mình đến bến tàu.
Đang suy nghĩ chuyển tầm nhìn trở về tìm người tí hon nhà mình, lại thấy phía trên thành bảo ở bến tàu Hiệp Xuyên xuất hiện một bóng người quen thuộc, một bộ bạch y thướt tha, lưng ưỡn thẳng tắp, tư thế đứng cực kỳ trang bức, chính là Bạch Diên.
Đi bên cạnh hắn còn có Trương viên ngoại, giáo viên dân đoàn của Hạ trang huyện Hợp Dương, hai người đứng trên tường bảo, chắp tay sau đít, nhìn mặt sông Hoàng Hà và trò chuyện với nhau.
Trương viên ngoại: "Bạch tiên sinh, số binh khí chất lượng tốt đó của ngài, có thể kiếm cho dân đoàn của huyện Hợp Dương chúng tôi một ít được không?"