Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Tuần Kiểm Thôn Cao Gia

Chương 386: Tuần kiểm thôn Cao Gia Chương 386: Tuần kiểm thôn Cao Gia

Phương Vô Thượng đi theo phía sau Cao Nhất Diệp tiến vào Cao Gia bảo.

Cao Gia bảo đã đặt ở chỗ này cũng thời gian mấy năm rồi, không còn mới tinh như khi vừa mới đặt xuống nữa, trên tường bảo đã bắt đầu lưu lại vết tích của năm tháng, gỗ ép ở một số nơi đã bắt đầu bị mài mòn và biến dạng.

Trên tường khắp nơi có thể thấy được vết bẩn và vẽ bậy của trẻ con.

Còn có một đề Số Học Cao Tam Oa viết trên tường: 3 cộng 2 bằng 32.

Trong bảo có mấy chỗ còn mọc ra cỏ và rêu xanh, rõ ràng trên mặt đất chỉ có một bãi bùn rất nhỏ.

Nhưng cũ kỹ như vậy không chỉ không khiến Cao Gia bảo có vẻ xấu xí, trái lại khiến nó càng biểu hiện ra một loại uy nghiêm.

Một loại cảm giác tang thương và hùng vĩ chỉ có dựa vào tích lũy thời gian mới có thể sinh ra.

Cao Nhất Diệp dẫn theo Phương Vô Thượng đi vào vọng lâu.

Khi đi qua từ đường tại lầu một, Phương Vô Thượng cũng không khỏi quay về tượng thánh Đạo Huyền Thiên Tôn xá một cái, nói một tiếng đắc tội mới dám đi qua bên cạnh, đi lên lầu ba rồi lại đến sân thượng.

Thu Cúc và Đông Tuyết dâng lên trà thơm cho hắn.

Phương Vô Thượng thấy Cao Nhất Diệp ngồi đoan chính xuống đối diện bàn, nàng đã thay đổi dáng dấp của tiểu cô nương hoạt bát ngày đó thành một đại phụ nhân đoan trang, biết khẳng định là muốn nói chuyện chính sự.

Hắn cũng vội vàng ném Oa đao sang một bên, hai tay đỡ đầu gối, đoan chính ngồi xuống: "Không biết thánh nữ đại nhân có gì chỉ giáo?"

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Không phải ta có chuyện muốn nói với ngươi, mà là Thiên Tôn có chuyện muốn nói với ngươi."

Những lời này dọa cho Phương Vô Thượng giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Chỉ thấy trên không sáu bảy mươi trượng có một đám mây thấp đang trôi nổi, khi Phương Vô Thượng ngẩng đầu lên đám mây đó khẽ bồng bềnh, hình như đang chào hỏi hắn.

Phương Vô Thượng lại vội vàng hành lễ một cái.

Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn là thần tiên, chuyện trên nhân thế không có gì ngài không biết, chỉ có ngài không muốn biết, hoặc là lười đi biết."

Phương Vô Thượng: "Khụ, điều đó đương nhiên."

Cao Nhất Diệp chợt đổi giọng: "Cho nên, chuyện ngày đó giữa ngươi và Lương đại nhân, thật ra Thiên Tôn cũng biết."

Câu nói này doạ Phương Vô Thượng kinh hãi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Cao Nhất Diệp: "Đừng sợ, Thiên Tôn không có ý trách tội các ngươi."

"Phù!" Lúc này Phương Vô Thượng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn không chỉ không tức giận, trái lại khích lệ các ngươi, cảm thấy việc các ngươi suy nghĩ rất có đạo lý."

Phương Vô Thượng mừng rỡ: "Có thật không?"

Cao Nhất Diệp nói: "Thiên Tôn là một vị thần tiên, đương nhiên ngài sẽ không thèm tranh quyền của thế tục phàm trần, tựa như trong nhà có đàn kiến đánh nhau, ai làm vua kiến đối với ngài có quan trọng sao? Không, hoàn toàn không quan trọng."

Phương Vô Thượng: "Lời này rất có lý."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Thế nhưng Thiên Tôn cũng cảm thấy, nếu như trong phàm nhân có một số người nghịch ngợm gây sự, hãm hại lừa gạt người khác, âm mưu ám toán, dùng thủ đoạn bất chính, không hợp pháp, thậm chí có thể nói tán tận lương tâm, phá hư an bình, đó chính là chuyện Thiên Tôn rất không muốn thấy."

Phương Vô Thượng nghiêm mặt, trở nên nghiêm túc, hắn biết sắp tới chính đề rồi.

Cao Nhất Diệp: "Thôn Cao Gia lúc này thiếu một vị chấp pháp giả chính trực."

Phương Vô Thượng: "Ồ?"

Cao Nhất Diệp nói: "Thiên Tôn nói, quyền lực không có chế ước nhất định sẽ đi hướng hủ bại. Đưa một ví dụ, nếu như hiện tại ta đi xuống lầu, đến thôn khố tại lầu hai, muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, không có bất kỳ ai sẽ quản ta, đây là bởi vì trên người ta sở hữu 'quyền lực tuyệt đối' của Thiên Tôn giao cho ta, như vậy sẽ khiến ta chậm rãi đánh mất bản thân, trở nên muốn làm gì thì làm, làm tất cả những việc mình muốn, căn bản không để bụng việc đó có trái với pháp luật hay không."

Phương Vô Thượng thầm kinh hãi: Thánh nữ vậy mà lấy bản thân làm ví dụ?

Cao Nhất Diệp: "Ngoại trừ ta, thôn Cao Gia còn có rất nhiều người hưởng thụ quyền lực như vậy, ví dụ Tam Thập Nhị, Bạch Diên, Hòa giáo viên... Họ đều đang sở hữu quyền lực tuyệt đối trong đoàn thể nhỏ mà họ lãnh đạo. Bây giờ còn sớm, họ vẫn là người tốt, nhưng nếu như tình huống tiếp tục như vậy, quyền lực trong tay họ sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ biến đổi thành bộ dáng gì nữa, vậy không dễ nói rồi."

Phương Vô Thượng thầm nghĩ: đây là chuyện mà ta nói với Lương đại nhân, những người này cầm trong tay lương thực và hỏa khí của Thiên Tôn ban thưởng cho họ, một khi làm ác, vậy sẽ cực kỳ đáng sợ.

Cao Nhất Diệp: "Nếu như họ làm sai, Thiên Tôn có thể trừng trị bọn họ, thế nhưng Thiên Tôn bề bộn nhiều việc, ngài cũng không có thời gian mỗi ngày nhìn chằm chằm vào một đám phàm nhân, cho nên Thiên Tôn bảo ta tìm ngươi, muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ."

Phương Vô Thượng vừa nghe liền hiểu ngay, muốn mình làm chấp pháp giả.

Hắn vội vàng nghiêm trang nói: "Thiên Tôn yên tâm, cho dù ngài không tìm ta tới đây nói chuyện này, Phương Vô Thượng ta cũng là tuần kiểm Trừng Thành, có chức trách trong người, nhất định sẽ quản lý tất cả trong huyện Trừng Thành, nếu như ai vi phạm pháp lệnh, nhất định sẽ bắt giữ xử lí."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Chỉ là tuần kiểm Trừng Thành thì không đủ."

Phương Vô Thượng: "Không đủ?"

Cao Nhất Diệp: "Ngươi còn phải tới thôn Cao Gia kiêm nhiệm thêm tuần kiểm thôn Cao Gia mới được, bằng không sẽ không quản được đám người kia."

Vừa nghe thế hai mắt Phương Vô Thượng liền toả sáng: "Nếu đã có tuần kiểm Trừng Thành, vì sao còn muốn có tuần kiểm thôn Cao Gia? Chẳng lẽ, thôn Cao Gia không thuộc về Trừng Thành? Là muốn kéo lá cờ tạo phản, tự thành một quốc gia hay sao?"

Khi nói lời này, khí thế trên người hắn thoáng cái liền bay lên, giống như chuẩn bị nhảy lên tác chiến bất cứ lúc nào.

Thu Cúc và Đông Tuyết bên cạnh cũng bị giật mình.

Nhưng Cao Nhất Diệp lại tuyệt không hoảng, Thiên Tôn đang trên đỉnh đầu, vẫn đang nói chuyện với nàng, bảo nàng truyền lời, nàng sẽ không sợ. Cao Nhất Diệp thản nhiên nói: "Phương tướng quân đừng hiểu lầm, thôn Cao Gia cũng không phải tự thành một quốc gia."

Phương Vô Thượng: "Vậy vì sao phải có tuần kiểm thôn Cao Gia?"

Cao Nhất Diệp: "Mấy ngày trước, thôn Cao Gia đã từng phái ra dân đoàn đến huyện Hợp Dương trợ giúp dân đoàn huyện Hợp Dương đối kháng với phản tặc Vương Gia Dận, việc này chắc Phương tướng quân cũng có nghe qua?"

Phương Vô Thượng gật đầu: "Đúng vậy! Ta có nghe nói."

Cao Nhất Diệp: "Vậy ta nói cho Phương tướng quân một giả thiết, chỉ là giả thiết, giả thiết dân đoàn thôn Cao Gia trên nửa đường đến huyện Hợp Dương tiếp viện cướp một thôn trang của huyện Hợp Dương, giết lão bách tính trong thôn, Phương tướng quân quản được sao?"

Phương Vô Thượng đang muốn nói "đương nhiên quản được", nhưng lời này đến bên mép đột nhiên khựng lại, chuyện của huyện Hợp Dương không thuộc Phương Vô Thượng hắn quản.

Hắn còn nhớ rõ trước đây tại sơn thôn bên cạnh thôn Trịnh Gia ngăn chặn Phiên Sơn Nguyệt tiến công, nhưng không thể truy kích, bởi vì hắn chỉ là tuần kiểm Trừng Thành, không phải là tuần kiểm Hợp Dương, hắn không có tư cách chạy đến huyện Hợp Dương bắt người.

Vừa nghĩ tới đây, hắn liền xấu hổ.

Cao Nhất Diệp: "Thôn Cao Gia ta là một tổ chức dân gian, nếu là tổ chức dân gian thì có tự do rất lớn, có thể tùy ý chạy tới chạy lui, lần trước đến huyện Hợp Dương, lần sau nói không chừng sẽ đến huyện Nghi Xuyên, còn có khả năng đi Tây An, đi Sơn Tây, đi khắp thiên hạ. Mà chức vị tuần kiểm Trừng Thành của Phương tướng quân chỉ có thể quản một vùng Trừng Thành, chẳng phải là theo không kịp bước tiến của chúng tôi? Cho nên ngươi vẫn phải có một chức vị trong thôn chúng tôi, nên là tuần kiểm thôn Cao Gia."

Bình Luận (0)
Comment