Phương Vô Thượng rất ít khi thôn Cao Gia.
Hắn là một người luôn bận rộn với công việc, cả ngày tất bật tại huyện Trừng Thành, khắp nơi truy bắt đạo phỉ.
Đương nhiên, từ sau khi Thiên Tôn hiển thánh tại huyện thành, các lão bách tính đã có ăn có mặc, còn làm đạo phỉ gì nữa? Kẻ ngu mới đi làm đạo phỉ tại nơi trên đầu có thần linh, không sợ bị một chưởng sao?
Vì vậy công việc của Phương Vô Thượng trở nên nhàn hơn.
Hiện tại hắn dành nhiều thời gian để đi lại khu vực biên giới huyện thành, ví dụ lần trước Phiên Sơn Nguyệt nhận chiêu an, các lưu khấu về quê, Phương Vô Thượng đóng quân tại thôn Tuyền Câu, sau đó nghe nói thuỷ quân của Vương Gia Dận đánh vào Hiệp Xuyên, hắn lại đóng quân ở thôn Tuyền Câu.
Trước đó không lâu, hắn nghe nói các lộ lưu khấu vượt qua Hoàng Hà đông tiến Sơn Tây, rất có khả năng Không Dính Bùn sẽ dẫn quân đi qua huyện Trừng Thành, vì vậy hắn lại chạy đến đóng quân tại trấn Phùng Nguyên nằm sát phía tây bắc huyện Trừng Thành, phòng bị Không Dính Bùn.
Hắn cứ di chuyển tới lui như vậy, không có một ngày yên tĩnh.
Mãi đến khi lưu khấu phụ cận đều chạy đến Sơn Tây, địa giới Thiểm Tây mới tạm thời được an tĩnh, rốt cuộc hắn mới có được thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay khí trời tốt, trời trong nắng ấm...
Phương Vô Thượng cưỡi ngựa tới thôn Cao Gia dò xét, lời của Lương Thế Hiền nói với hắn còn văng vẳng bên tai, hắn quyết định sau này sẽ lui tới thôn Cao Gia nhiều hơn, phòng bị nhóm người của thôn Cao Gia có trong tay binh khí lương thảo của Thiên Tôn ban ân chạy đi làm việc phi pháp.
Phương Vô Thượng mới vừa vào thôn liền gặp phải Hình Hồng Lang đang dẫn theo một thương đội vừa mới thu hoạch của các quan to quý nhân tại Tây An trở về, Hình Hồng Lang đang đi về hướng thôn Cao Gia, mắt thấy sắp vào thôn.
Phương Vô Thượng từ phía sau chạy lên, phóng ngựa đi ngang qua bên người Hình Hồng Lang.
Hình Hồng Lang lên tiếng: "Ồ, đây không phải tuần kiểm Trừng Thành, Phương Vô Thượng Phương tướng quân sao?"
Phương Vô Thượng nghe có người chào hỏi mình, vội dừng chiến mã, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hình Hồng Lang, trông hơi quen, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ơ, ta đã từng gặp ngươi, ngươi là người buôn đường lại trông rất giống tư thương buôn muối."
Hình Hồng Lang cười thầm: đến bây giờ còn tưởng ta buôn đường? Ngươi cũng dễ gạt thật.
Nàng cười hắc hắc hai tiếng: "Hiện tại ta không chỉ bán đường, ngươi xem, ta còn bán đồ thêu, bán đao kiếm, bán các loại gia vị, rượu ngon của Thiên Tôn ban thưởng... còn từ Tây An mang về các loại hàng hoá mới lạ. Phương tướng quân có cần xem cây Oa đao này không, cây đao võ sĩ Oa quốc hàng tốt nhất, năm lượng bạc."
Thứ này thật đúng là khiến Phương Vô Thượng hơi tâm động.
Mặc dù Oa đao không phải quá thích hợp trên chiến trường, nhưng nó chế tác tinh xảo, dùng để làm vật trang sức cũng không tệ. Thời Minh triều rất nhiều kẻ có tiền đều thích sưu tầm Oa đao, thậm chí rất nhiều người đọc sách ra ngoài cũng sẽ đeo một thanh Oa đao bên hông, chém người thì không thể dùng tới, chỉ có dùng làm trang sức mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống...
Phương Vô Thượng xoay người xuống ngựa, đứng đến trước mặt Hình Hồng Lang: "Để ta xem Oa đao, nếu như tốt thật ta sẽ mua."
Hắn vừa xuống ngựa, một trăm binh sĩ phía sau rốt cuộc cũng đuổi theo, ở phía sau thở hồng hộc: "Phương tướng quân... đợi chúng tôi với..."
Thì ra người này lại là một người cưỡi ngựa chạy trước, chưa bao giờ có thói quen đi cùng với bộ hạ.
Hình Hồng Lang từ trong kệ hàng lấy ra đao võ sĩ Oa quốc và đưa cho Phương Vô Thượng, người sau cầm đao trên tay thưởng thức, chân cũng không dừng lại, vẫn còn đang đi về phía trước: "Đừng dừng lại, vừa đi vừa nói chuyện."
Hình Hồng Lang nghĩ thầm: người này thật đúng là tính cách không thể dừng lại, nhịn không được liền muốn thổ tào hắn: "Phương tướng quân thoạt nhìn rất rảnh nhỉ, sao hả, gần đây không đi bắt buôn muối lậu nữa sao?"
Phương Vô Thượng khẽ than: "Đang binh hoang mã loạn, làm gì còn buôn muối lậu hoạt động? Bên Sơn Tây đã cấm vận lương nhập Thiểm, ngay cả lương thực cũng không cho vào, muối vào thì có ích lợi gì? Nghe nói buôn muối lậu nổi danh nhất tại Sơn Tây đã biến mất nhiều năm không còn đi lại tại Sơn Tây nữa rồi... Hiện tại ta muốn bắt cũng không biết đi đâu."
Hình Hồng Lang có ý định trêu cợt hắn, bèn cười hắc hắc một tiếng: "Ta nói với ngươi, thôn Cao Gia có một buôn muối lậu rất lớn, ngươi có thể bắt hắn."
Phương Vô Thượng tỏ vẻ giận dữ: "Ai?"
Hình Hồng Lang đưa tay chỉ lên đám mây thấp bồng bềnh trên bầu trời: "Ngươi xem, thần tới rồi, chính là Thiên Tôn, hắn phát cho tất cả mọi người của huyện Trừng Thành rất nhiều muối, đây không phải là buôn muối lậu lớn nhất sao?"
Phương Vô Thượng nghẹn họng.
Cái này nếu xét từ trên đạo lý, hình như quả thật vậy.
Phương Vô Thượng nhất thời có cảm giác vô lực "A, ta nên bắt hắn, thế nhưng đánh không lại", tuy nhiên, hắn chỉ là trục, cũng không ngốc, thoáng suy nghĩ liền tỉnh ngay: "Ngươi nói vậy không đúng rồi. Thiên Tôn là ban ân muối cho phàm nhân, hắn cũng không lấy tiền từ chỗ phàm nhân chúng ta, cái này là ban thưởng không ràng buộc, cũng không phải buôn bán, sao có thể nói thành buôn muối lậu được? Không thích hợp không thích hợp!"
Vừa lúc Lý Đạo Huyền chuyển tầm nhìn qua đây, nghe thế thiếu chút nữa cười ra tiếng, người này thú vị.
Hình Hồng Lang có ý định chỉnh hắn, sao lại để hắn qua cửa được, nói tiếp: "Thế nhưng sau khi Thiên Tôn ban thưởng muối tiên, các thôn dân sẽ đem bán, ngươi xem, trong Khu thương mại Cao Gia có một cửa hàng muối Thôn Doanh, bên trong đang bán muối do Thiên Tôn ban thưởng, ta kiến nghị ngài bắt Tam Thập Nhị bắt lại."
Cái này nếu xét từ trên đạo lý, hình như quả thật vậy.
Phương Vô Thượng lại bắt đầu xoắn xuýt, nên hay không nên bắt đây?
Vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới lên tiếng: "Nên bắt, không sai, ta nên bắt Tam Thập Nhị lại."
Hắn thật vất vả mới nghĩ ra cách làm này, Hình Hồng Lang lại đột nhiên nói: "Đúng rồi, hiệu muối của quan phủ huyện Trừng Thành đã không còn muối để bán rồi, Lương đại nhân bảo hiệu muối của quan phủ đến thôn Cao Gia để nhập hàng, cho nên... Lương đại nhân coi như là một thành viên buôn muối lậu, ngươi cũng nên bắt cả Lương đại nhân."
Đúng rồi!
Việc này Lương đại nhân làm không đúng, nên bắt.
Thế nhưng...
Không đúng, Lương đại nhân đứng đầu một huyện sao có thể là buôn muối lậu?
Đầu óc trong nháy mắt không đủ dùng, đang rất rối loạn.
Hình Hồng Lang trêu cợt thành công, không khỏi cười ha ha.
Lý Đạo Huyền cũng thấy vui vẻ: "Nhất Diệp, Phương Vô Thượng tới rồi, gọi hắn tới vọng lâu nói chuyện đi."
Đầu Phương Vô Thượng đầy dấu chấm hỏi, vẫn đang nghĩ đến vấn đề muối lậu của Lương đại nhân, người cứ ngờ nghệch, ngay cả đao võ sĩ Oa quốc cầm trên tay cũng không có tâm tình thưởng thức, Hình Hồng Lang hỏi hắn có cần không, Phương Vô Thượng trong trạng thái thất thần lấy ra năm lượng bạc thanh toán, bản thân cũng không biết mình đã mua đao rồi.
Mãi đến khi hắn đi vào thôn Cao Gia, đứng ở cửa thôn, nghe được Cao Nhất Diệp gọi hắn: "Phương tướng quân, có rảnh trò chuyện mấy câu không?"
Lúc này Phương Vô Thượng mới bừng tỉnh: "A? Người bán đường vừa rồi đâu? Oa đao của cô ta còn ở chỗ mình, ta còn chưa trả tiền nữa."
Phó tuần kiểm phía sau đi tới gần: "Tướng quân, ngươi đã trả tiền rồi."
Phương Vô Thượng: "Hả? Ta trả lúc nào?"
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Phương tướng quân mời."
Phương Vô Thượng lại vội vàng ngờ nghệch đi theo.
Binh dưới trướng hắn thấy lão đại không quản họ nữa rồi, nhất thời hoan hô: "Đến Khu thương mại Cao Gia chơi đi, ở đó còn vui hơn cả huyện thành."