Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 384 - Chương 384: Việc Thích Hợp Cho Hắn Làm

Chương 384: Việc thích hợp cho hắn làm Chương 384: Việc thích hợp cho hắn làm

Năm Sùng Trinh thứ ba, mùa thu.

Lý Đạo Huyền vừa gặm vịt bó xôi, vừa suy nghĩ có cần mua thêm quần mặc cho mùa thu hay không, chợt thấy trong hộp có một con khoái mã đang chạy vội về hướng huyện thành.

Tầm nhìn trong hộp đang tập trung tại huyện thành Trừng Thành, y đang quan sát tình hình sau vụ thu, độ phồn vinh của huyện thành...

Kết quả trông thấy một con khoái mã chạy như bay vào huyện thành Trừng Thành, mang đến cho Lương Thế Hiền công văn bổ nhiệm của triều đình.

Thú vị chính là, công văn có hai phần.

Một phần là khen Lương Thế Hiền, nói hắn quản lý huyện thành tốt, rất được bách tính kính yêu, các hương thân và bách tính của huyện Trừng Thành liên hợp thượng thư xin cho hắn lưu nhiệm, bởi vậy, triều đình vốn dự định cho hắn quan thăng ba cấp đành phải từ bỏ ý nghĩ, hiện tại quyết định để hắn tiếp tục lưu nhiệm chức tri huyện huyện Trừng Thành.

Một phần khác là mắng Lương Thế Hiền, nói hắn đã nhậm chức ba năm rồi mà chưa thu được một lượng bạc thuế ngân nào, quả thật chính là sỉ nhục của Đại Minh triều, chưa từng có bất kể một huyện lệnh nào có chiến tích kém hơn hắn, hắn đã sắp xác lập kỷ lục của lịch sử Đại Minh, chỉ bằng trình độ thu thuế này của hắn, cả đời cũng đừng nghĩ thăng quan phát tài, sẽ để hắn tiếp tục làm chức huyện lệnh.

Hai phần công văn cùng đặt ở trước mặt Lương Thế Hiền, hắn nhìn mà dở khóc dở cười.

Lý Đạo Huyền cũng nhìn mà dở khóc dở cười, quan trường của Đại Minh triều này... thực sự là... ôi!

"Phùng huynh đã giúp ta một đại ân, ta đã giữ được vị trí này rồi." Lương Thế Hiền quay sang than với Phương Vô Thượng bên cạnh: "Nhìn từ hai phần công văn này, những chuyện bản quan đã làm tại vị trí này, nếu xử lý đúng chính là quan thăng ba cấp, xử lý không tốt chính là giáng làm thứ dân. Nếu như lúc này vẫn là Yêm đảng lộng quyền, bản quan đã xong đời rồi, nhưng lúc này vừa vặn là các bằng hữu của thư viện Đông Lâm có tiếng nói ở trong triều, cho nên... ôi."

Phương Vô Thượng "hừ" một tiếng, tỏ ra xem thường: "Cho nên ta rất ghét đám quan văn như các ngươi, làm chuyện đều không cần mặt mũi. Công chính là công, sai chính là sai, làm gì có đạo lý dựa vào cái miệng là có thể tuỳ ý an bài ưu khuyết điểm để quan thăng ba cấp và giáng làm thứ dân?"

Lương Thế Hiền cười khổ: "Đúng vậy, bản quan cũng cảm thấy như vậy không tốt lắm, nói đi cũng phải nói lại, Phương tướng quân, nếu do ngươi an bài, ngươi sẽ quyết định thế nào?"

Phương Vô Thượng ngẩn người, suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng: "Lập công phải thưởng, sai lầm phải phạt, thưởng phạt bù cho nhau, không thăng quan cũng không giáng quan, tiếp tục vẫn giữ lại làm huyện lệnh."

Lương Thế Hiền trầm mặc.

"Ặc!" Lý Đạo Huyền đang ăn vịt thiếu chút nữa bị nghẹn, nhịn không được thổ tào: "Cái đó và hai tờ công văn phía trước có gì khác nhau?"

Đáng tiếc Cao Nhất Diệp không ở chỗ này, không thể giúp y thổ tào được.

Tảng đá lớn trong lòng Lương Thế Hiền cũng rơi xuống, tinh thần phấn chấn: "Nếu bản quan lưu nhiệm rồi, vậy có thể tiếp tục mưu đồ cho huyện Trừng Thành. Phương tướng quân, bản quan có chuyện muốn nói với ngươi."

Phương Vô Thượng: "Mời nói."

Lương Thế Hiền nói: "Huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển Phùng đại nhân, vừa mới đến tìm ta, đề cập một việc rất đáng sợ."

Hắn kể lại một lần phiên trò chuyện riêng giữa hắn và Phùng Tuyển.

"Thiên Tôn là vị thần tiên, thần tiên sẽ không làm trò âm mưu tạo phản, nhưng binh khí Thiên Tôn ban thưởng lại rơi vào trong tay phàm nhân." Nói đến đây, vẻ mặt Lương Thế Hiền trở nên nặng nề: "Phàm nhân sẽ động phàm tâm, thôn Cao Gia càng ngày càng lớn mạnh, mấy người nắm trọng quyền trong tay đó, nếu có ý nghĩ sai lệch... hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."

Phương Vô Thượng nghe được kinh hãi: "Nói thế cũng có lý."

"Đúng không? Phương tướng quân cũng cảm thấy có lý thì tốt rồi." Lương Thế Hiền nói: "Nếu bản quan phải điều nhiệm nơi khác, chuyện này cũng không tới phiên bản quan quản, nhưng nếu lưu nhiệm rồi, bản quan nhất định phải quản chuyện này."

Phương Vô Thượng: "Lương đại nhân nói chuyện này cho ta nghe, là dự định bảo ta làm cái gì?"

Lương Thế Hiền: "Ngươi là một người dũng cảm, dù kẻ địch có mạnh thế nào ngươi cũng dám khiêu chiến, bản quan còn nhớ dáng dấp ngươi xách theo trường mâu đâm tới bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn. Bản quan vẫn đang suy nghĩ, nếu như có một người, can đảm không sợ bất luận cường quyền gì, quán triệt chính nghĩa của mình, người đó nhất định là ngươi."

Phương Vô Thượng nghe thấy thế thì lập tức có cảm giác không ổn.

Ngay sau đó, Lương Thế Hiền lại tiếp lời: "Bản quan hy vọng ngươi có thể đứng ra, phụ trách trông chừng nhóm người đó của thôn Cao Gia, nếu họ làm ra việc vị phạm kỷ cương, ngươi liền..."

Phương Vô Thượng tặc lưỡi, mặc dù hắn dũng cảm nhưng cũng không phải kẻ ngu, nhiệm vụ này thật đúng là hơi nặng.

Nếu Hòa giáo viên muốn thu thập mình, mấy trăm cây hỏa súng cùng hướng về mình, mình lấy gì mà đỡ?

Nếu Bạch Diên muốn giết mình, từ xa cho mình một viên đạn, mình lấy gì mà đỡ?

Nếu Tam Thập Nhị muốn giết mình, ra lệnh một tiếng, cả thôn Cao Gia sẽ đều là kẻ địch của mình, cái này càng lấy gì mà đỡ?

Phương Vô Thượng cảm giác áp lực như núi.

Hắn nhất thời không biết nên làm gì, thế nhưng, trái lo phải nghĩ, một lúc lâu sau hắn đột nhiên như nghĩ thông suốt, chợt ngẩng đầu lên: "Lương đại nhân, kỳ thật chuyện này, không cần ngươi giao phó, ta là tuần kiểm Trừng Thành, chức trách của ta là chịu trách nhiệm truy bắt toàn bộ đạo phỉ của huyện Trừng Thành, giữ gìn bình an cho huyện Trừng Thành, nếu những người này làm điều phi pháp, người thứ nhất đứng ra nhất định là ta. Ta sẽ dùng thêm thời gian ở thôn Cao Gia, rảnh rỗi sẽ chú ý hơn, đề phòng họ làm điều phi pháp."

Nghe đến đó, Lý Đạo Huyền nhếch miệng cười khẽ.

Từ lần trước dân đoàn thôn Cao Gia tiến vào huyện Hợp Dương y đã cảm giác được rất vướng tay chân, nếu người tí hon nhà mình khi dễ người tí hon bên ngoài, y không biết mình có hạ thủ trừng trị được không, lúc đó đang suy nghĩ đi đâu tìm một người tới giữ gìn pháp kỷ đây.

Hiện tại đã tìm được!

Phương Vô Thượng chính là một người rất phù hợp.

Người này chỉ sợ là đệ nhất trục nhân của huyện Trừng Thành, là cái loại trục không hiểu vì sao.

Vấn đề duy nhất là người này nói nghiêm ngặt thì vẫn là người của Minh triều, hắn vẫn còn đặt mình ở trên chức vị "tuần kiểm", còn chưa coi mình trở thành người của thôn Cao Gia, cho nên khi hắn xử lý người "làm điều phi pháp" là khẳng định sẽ đứng ở góc độ của Minh triều để xử lý, mà không phải đứng ở góc độ của thôn Cao Gia để xử lý.

Sự khác biệt này rất nhỏ, kết quả tạo thành khả năng lại một trời một vực.

Hắc, thử cho hắn thêm một tầng thân phận vậy.

Lý Đạo Huyền ấn vào nút "Thôn Cao Gia", tầm nhìn thoắt cái chuyển sang bầu trời thôn Cao Gia, thấy Cao Nhất Diệp đang nằm ở trước bàn, vẽ tập năm [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện].

Tình tiết sau khi thay đổi đã trở nên bình thường rồi, biến thành Thiên Tôn giúp đỡ lão bách tính của huyện Hợp Dương thi pháp làm mưa, tứ hải long vương không chịu, kết quả bị Thiên Tôn hành hung một trận...

Lý Đạo Huyền cười gọi nàng: "Nhất Diệp, Nhất Diệp, Phương Vô Thượng rất nhanh sẽ đến thôn Cao Gia chúng ta chơi, lần này hắn qua đây ta muốn an bài cho hắn một công việc mới."

Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn cứ việc phân phó."

Lý Đạo Huyền nói: "Chờ hắn tới rồi, ngươi gọi hắn tới nói chuyện."

Bình Luận (0)
Comment