Lưu phu nhân đi ra trường học, tinh thần hơi hoảng hốt.
Lời nói vừa rồi của tiên sinh còn văng vẳng bên tai, nàng không khỏi nghĩ lại: Có phải mình quá khẩn trương đối với chuyện đưa con đến trường rồi không? Ừ, chắc là không đúng, cho nên tiên sinh mới có thể nói với ta như vậy.
Sau này khi nói chuyện với con trai phải cẩn thận một chút mới được.
Nàng vừa miên man suy nghĩ, vừa đi về phía trước mà không có mục tiêu, ngay cả mình đang đi về hướng nào cũng không chú ý, đang đi, đột nhiên nghe được bên tai có tiếng cười của nữ nhân mới đột nhiên tỉnh lại.
Sau đó phát hiện mình đang đứng trước một kiến trúc tương tự với trường học.
Bố cục của kiến trúc này rất giống với trường học của thôn Cao Gia vừa mới nhìn thấy, thế nhưng quy mô của nó hơi nhỏ hơn, không có nhiều phòng học với tầng lầu bằng.
Quái lạ nhất chính là trong kiến trúc này không có nam nhân, nam hài, có thể nói tất cả sinh vật là nam tính, ngay cả một con muỗi vừa mới bay qua trước mặt nàng cũng là con cái, bởi vì nó hút máu của Lưu phu nhân nên đã bại lộ giới tính.
Lưu phu nhân ngỡ ngàng: đây là nơi nào?
Hai phụ nữ trung niên đi qua bên cạnh nàng, vừa đi còn vừa thảo luận việc dệt vải: "Ngươi nghe nói chưa? Tống tiên sinh nghiên cứu ra một loại máy hơi nước loại nhỏ gì đó, gắn nó lên máy kéo sợi, máy hơi nước đó có thể không ngừng đẩy cần xoay tròn, sau đó máy kéo sợi là tự dệt được, thật là đáng sợ."
"Ồ, vậy chúng ta học dệt còn có tác dụng gì? Học xong vứt xó à?"
"Không phải vậy, mặc dù do máy móc thúc đẩy máy kéo sợi xoay tròn, nhưng chỉ không cần chúng ta mãi chuyển động cái cần trên máy kéo sợi mà thôi, công việc kéo chỉ, thu chỉ vẫn phải do chúng ta làm, học dệt vẫn hữu dụng."
"A, thì ra là thế, thật là khiến ta sợ muốn chết."
Lưu phu nhân nghe vậy cũng ngẩn ra, vội vàng kéo hai nữ nhân kia hỏi: "Hai vị đại tỷ, nơi này dùng để làm gì vậy?"
Hai nữ nhân vừa nghe nàng hỏi biết ngay là người mới tới, cười nói: "Nơi này là trường dạy nghề chuyên môn cho nữ tử."
Lưu phu nhân: "A? Chuyên môn dạy nữ tử?"
Hai nữ nhân cười: "Đúng vậy, một nơi rất tốt, ở đây dạy chúng ta dệt, cắt may y phục, nấu nướng, thêu... Có những bản lĩnh này rồi, chúng ta cũng có thể kiếm rất nhiều tiền."
Lưu phu nhân: "Ơ, còn có chuyện tốt như vậy sao? Ta... ta cũng có thể tới học không? Ta vẫn luôn muốn học cách may vá, để may cho con ta một bộ xiêm y tốt."
Hai nữ nhân cười: "Ánh mắt đặt ra xa một chút, đừng nghĩ đến chỉ làm cho con trai mình, nếu ngươi học nghề xong là có thể tiếp nhận công việc nhận đặt may đồ, mỗi đơn hàng có thể kiếm được mấy chục văn đấy."
"Ôi?"
Lưu phu nhân đã bị "mấy chục văn" đả động.
Hai nữ nhân kéo nàng đi tới lớp may vá, lúc này lớp may vá vừa lúc đang học, lão sư đảm nhiệm môn học này chính là Cao Tam Nương, một trong 42 nguyên lão của thôn Cao Gia, một cao thủ trong may y phục.
Nàng đứng trên bục giảng, cầm trên tay một bộ y phục, đang chỉ điểm cho các học sinh dưới đài: "Mọi người nhìn đây... khi may y phục, ở chỗ này nhất định phải để lại rộng nửa tấc, tuyệt đối không thể làm quá nhỏ, bằng không, người ta vừa mặc vào y phục của ngươi làm, toạc... y phục sẽ bị rách đường may ngay."
Các nữ sinh vội vàng ghi nhớ.
Những nữ sinh này có người rất nhỏ, có người lớn trên 50, nhỏ chỉ khoảng 10 tuổi, tất cả đều đang dụng tâm học tập.
Lưu phu nhân thấy vậy rất muốn đi vào học, nhưng lại xấu hổ.
Hai nữ nhân đưa nàng tới đưa tay đẩy nàng vào, đặt lên trên ghế ngồi, sau đó phủi tay nghênh ngang rời đi.
Lưu phu nhân hơi sợ, lại thấy Cao Tam Nương gật đầu với nàng, không hề có ý đuổi đi, trái lại còn tỏ ý rõ "hoan nghênh" .
Lúc này nàng mới yên tâm, nghiêm túc lắng nghe giảng bài.
Huyện Phủ Cốc...
Toàn bộ tường thành của huyện Phủ Cốc đã bị đẩy ngã, huyện thành giống như một quả trứng gà không có vỏ, run rẩy trong gió lạnh, lượng lớn tặc quân đi lại giữa các phố lớn ngõ nhỏ ở trong thành.
Một đội tặc binh gõ cửa một hộ gia đình, ở trong này là một ông lão, ông ta yên lặng ném toàn bộ tài sản có trong nhà ra ngoài cửa...
Tặc binh nhặt đồ đạc lên, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười, ông lão kia còn tưởng rằng mình đã tránh được một kiếp, nhưng không ngờ mới xoay người, tặc binh đã chém vào lưng ông ta một đao.
Trước khi chết, ông còn nghe được tiếng cười đầy kiêu ngạo: "Lão già vô dụng, nhìn mà ngứa mắt."
"Ha ha ha, ta cũng vậy."
Vương Gia Dận an vị trong nha môn nằm ở trung tâm huyện thành Phủ Cốc, thi thể huyện lệnh Phủ Cốc đang nằm bên chân hắn, nhưng trông vẻ mặt hắn lại không thấy chút nụ cười nào.
Thuỷ quân đánh bến tàu Hiệp Xuyên thất bại, Vương Nhị cũng không biết tung tích.
Kế hoạch hắn dẫn quân hướng nam tiến vào chiếm giữ núi Hoàng Long đã tan biến, đành phải hồi mã thương đánh về huyện thành Phủ Cốc.
Thế nhưng quan binh cũng đuổi theo.
Tuần phủ Sơn Tây Tống Thống Ân đích thân dẫn quân đóng tại huyện Bảo Đức đối diện Hoàng Hà, chặn đứng lộ tuyến tiến quân Sơn Tây của hắn.
Mà đại tướng Đỗ Văn Hoán dưới quyền tam biên tổng đốc Dương Hạc đang dẫn quân đóng tại bên ngoài huyện Phủ Cốc, chuẩn bị đánh vào để lấy cái đầu chó của hắn bất cứ lúc nào.
Binh lực trong tay Đỗ Văn Hoán không nhiều lắm, gần 2000 người.
Nhưng 2000 người này tại trận chiến Sơn Thần đường đã đánh cho Vương Gia Dận tơi bời, chật vật không chịu nổi.
Thì ra, trong 2000 người này có lẫn gần trăm quái vật: gia đinh binh của Hồng Thừa Trù.
Sau khi Hồng Thừa Trù lên làm tuần phủ Duyên Tuy thì đã có quyền lực điều động quan binh trong tay, vừa lúc gặp phải Đỗ Văn Hoán gào khóc muốn báo thù cho tộc nhân, thề giết toàn bộ tặc khấu, Hồng Thừa Trù dùng gia đinh binh của mình làm nòng cốt, lại chỉnh hợp hơn ngàn Vệ sở binh và giao cho Đỗ Văn Hoán, mệnh lệnh hắn dẫn binh đi thu thập Vương Gia Dận.
Sau khi tộc nhân bị chết hết, Đỗ Văn Hoán vẫn luôn trong trạng thái tức giận, khắp nơi ra sức tiễu phỉ, đuổi giết Vương Gia Dận khổ không nói nổi, hiện tại Đỗ Văn Hoán lại chạy tới huyện Phủ Cốc rồi.
Vương Gia Dận cảm giác áp lực như núi.
"Trá hàng đi!" Tử Kim Lương đi sát tới khuyên giải: "Tam biên tổng đốc Dương Hạc đang chủ trương chiêu an, đại quân năm vạn người của chúng ta quy mô không nhỏ, triều đình cũng không quá sẵn lòng chính diện liều mạng với chúng ta, chỉ cần chúng ta chịu đầu hàng nhận chiêu an, Dương Hạc khẳng định sẽ chấp nhận, sau đó chúng ta mượn danh nghĩa chiêu an rồi khiến quan binh lơ là, lại vượt qua Hoàng Hà đánh vào Sơn Tây."
Vương Gia Dận tỉ mỉ suy nghĩ một chút: "Được, cứ làm như vậy đi."
Thế là một lá thư đầu hàng được đưa đến trong tay tuần phủ Sơn Tây Tống Thống Ân, lại thông qua hắn chuyển đến tay Dương Hạc.
Dương Hạc tức khắc mừng rỡ, phái người truyền lệnh: "Vương Gia Dận nguyện ý thay đổi rồi, muốn trở lại làm người, chúng ta phải cho hắn một cơ hội."
Đỗ Văn Hoán trong cơn tức giận: "Tặc tử giết tộc nhân của ta, ta không chấp nhận."
Dương Hạc: "Lấy đại cục làm trọng!"
Hai người đang dùng thư tín cãi nhau, chợt nghe được tin tức, Vương Gia Dận thừa dịp Dương Hạc cầm chân Đỗ Văn Hoán đã đột nhiên vượt qua Hoàng Hà đánh vào huyện Hà Khúc Sơn Tây, Vương Khả Quý nội ứng trong huyện hỗ trợ mở cửa thành. Tổng binh Sơn Tây Vương Đại Lương lại một lần nữa dựng lên đại pháo Tây Dương muốn đánh đuổi Vương Gia Dận trở lại, nhưng không ngờ đại pháo Tây Dương đột nhiên tạc nòng, khiến trận địa pháo binh phe mình nổ tan tành...
Huyện Hà Khúc rơi vào tay giặc!
Tiếp theo các lộ nghĩa quân cùng nhau hưởng ứng, lần lượt qua sông.
Năm Sùng Trinh thứ ba, quân khởi nghĩa lộ phía đông là Vương Gia Dận, Tử Kim Lương, Sấm Vương, La Nhữ Tài, tây doanh Bát Đại Vương - Trương Hiến Trung, Lão Hồi Hồi - Mã Thủ Ứng, Không Dính Bùn, Sấm Tướng Lý Tự Thành, Hạt Tử Khối, dẫn binh qua sông tiến vào Sơn Tây.