Lưu Do đưa vợ con và ba xe than đá đi tới thôn Cao Gia.
Nếu như mặt bằng quán hắn nhỏ quá đúng là không thể chứa được ba xe than đá, cũng may quán ăn của hắn vốn là một thanh lâu nên không gian rất lớn, ba xe than đá đều được đưa vào một nhã gian chất đống trong đó, khiến căn phòng đang đẹp biến thành đen thui.
Ngay khi hắn vận chuyển than đá, Lưu phu nhân thì dẫn theo con trai của họ chậm rãi bước trong "cái thôn" mới lạ này.
Nàng phát hiện trượng phu cũng không khoác lác, quy mô ở đây quả thực không chỉ là một thôn, hoàn toàn có thể xưng là thành, thậm chí còn phồn hoa náo nhiệt hơn cả huyện thành Hợp Dương mấy lần.
Đi trên đường, nhìn đủ loại hàng hoá rực rỡ muôn màu khiến nàng hoa cả mắt.
Ven đường có một lão bà bà đang bán củ cải, 8 đồng một cân. Nàng nghĩ đến hiện tại trượng phu kiếm được rất nhiều tiền rồi nên ăn chút củ cải cũng không tính là gì, liền vội vàng mua một cân, bảo con trai hỗ trợ xách theo.
Đi vài bước, ven đường lại có một lão bà bà bán rau cải trắng, 10 đồng một cân, hạn hán ba năm liền, đã biết bao lâu rồi nàng chưa được ăn cải trắng, lại vội vàng mua một cân, lại bảo con trai hỗ trợ xách theo.
Lại đi về phía trước mấy bước, thấy một tiệm vải đang bán áo bông, một chiếc áo bông có thêu hoa dày bán năm lượng bạc, thật ra cũng không đắt, giá này bình thường. Áo bông vốn chỉ có thiếu gia tiểu thư của nhà địa chủ mới mặc nổi, nhà bình thường mùa đông chỉ có thể khoác áo vải bố mà lạnh run cầm cập.
Huống chi hiện tại đang vào hạn hán, vốn không ai trồng bông, giá vải bông từ lâu đã mất khống chế, không ngờ áo bông trong thôn Cao Gia vẫn chỉ năm lượng bạc là có thể mua được.
Trong bụng nàng đang nói rẻ, nhưng lại không dám mua, nàng nghĩ đợi đến khi trượng phu buôn bán kiếm thêm ít tiền thì mới dám mua áo bông, người lớn như mình cũng không cần, mua cho con trai một bộ vậy.
Đúng lúc này trên đường có một đám trẻ con đi tới.
Đều là những đứa trẻ khoảng 10 tuổi, chúng vừa đi còn vừa đọc thơ chơi đùa, có đứa nói: "Ngày hôm nay ta học được một bài thơ mới, của Lý Bạch thi nhân Đường triều viết, sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương... ơ, phía sau là cái gì nhỉ?"
Đứa bên cạnh liền cười: "Ha ha ha! Ta cũng học rồi, sừ hòa nhật đương ngọ."
Lưu phu nhân thấy bọn trẻ này cũng chỉ chạc tuổi con mình, nhưng chúng nó đứa nào cũng có thể đọc thơ, trong lòng có chút ước ao: ôi, con ta còn chưa đi đọc sách biết chữ nữa, hiện tại trong nhà cũng kiếm được tiền rồi, cũng nên đưa hài tử đến trường.
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng hỏi một bà bà bán đồ ăn bên cạnh: "Xin hỏi, trong thôn Cao Gia có trường tư không?"
Lão bà bà nhếch môi cười, lộ ra hàm răng còn sót cũng không nhiều: "Thôn Cao Gia không có trường tư, thế nhưng có trường học, tất cả bọn trẻ đều được miễn phí đến trường."
"Cái gì? Miễn phí đến trường?" Lưu phu nhân giật mình: "Không cần học phí?"
"Không cần!"
Giờ thì Lưu phu nhân đã không thể ngồi yên, sau khi hỏi rõ phương hướng liền kéo tay con trai chạy như điên về phía trường học.
Bảo an trường học đang ngủ gật ở cửa, Lưu phu nhân vội vàng chạy tới hỏi hắn: "Nghe nói ở đây đến trường không cần học phí?"
Bảo an bị nàng quát to nên tỉnh lại, lập tức nhếch miệng nở nụ cười. Từ khi trường học thôn Cao Gia thành lập tới nay, người như Lưu phu nhân bảo an đã thấy quá nhiều, mỗi lần có di dân tới thôn Cao Gia, mà trong nhà này vừa lúc có trẻ con, tình cảnh như vậy đều phải trình diễn một lần.
Cho nên bảo an có thể nói đã quá quen với loại chuyện này, mở mồm cái là như súng máy bắn ra một tràng: "Toà nhà dạy học, tầng năm, phòng hiệu trưởng, báo danh ở chỗ hiệu trưởng Vương tiên sinh, sau đó căn cứ vào trình độ học tập hiện tại của đứa trẻ sẽ phân phối đến các lớp, đến thư viện tầng năm nhận sách giáo khoa, sau đó đến lớp học báo tin..."
Nói hết câu liền phất tay: "Đi đi!"
Lưu phu nhân vểnh tai nghe, nữ nhân là rất khó hiểu, ngươi nói chuyện khác với nàng, bình thường vài ba câu là họ đã quên phéng rồi, ngay cả góc đường phía trước rẽ trái hay rẽ phải cũng có thể nhớ sai, nhưng khi ngươi nói với họ chuyện về con cái, trong nháy mắt họ như tiểu vũ trụ bạo phát, Năng lượng thần linh trải rộng toàn thân, bá vương bá khí toả khắp bầu trời, sẽ không bỏ sót một chi tiết nào của câu chuyện.
Những lời của bảo an tuy nói nhanh như điện nhưng Lưu phu nhân vẫn có thể nhớ rõ từng chữ một, nàng liền kéo tay con trai chạy vèo đi, cho dù là tầng năm khu nhà dạy học chớp mắt đã lên tới, như gió chạy vào phòng làm việc của hiệu trưởng, lại ba la bô lô đối đáp một hồi với Vương tiên sinh mới coi như báo danh hoàn tất, tiếp theo lại giống như xuyên tường lao vào thư viện sát vách, khi chạy còn sinh ra cuồng phong, khiến tài liệu nghiên cứu của Tống Ứng Tinh bay tung toé khắp bầu trời.
Tống Ứng Tinh sợ quá la lên: "Nhân sĩ phương nào, đừng có chạy lung tung trong thư viện."
Vừa nói xong câu này Lưu phu nhân đã nhận xong tài liệu, lại thoắt một cái chạy đến lớp 1 5, giao con trai cho tiên sinh chủ nhiệm lớp, cung kính nói với tiên sinh: "Tiên sinh, con ta chậm chạp, sau này làm phiền tiên sinh rồi, nếu nó có chỗ nào không nghe lời, tiên sinh cứ đánh thật mạnh."
Đứa bé tay trái còn cầm một cân củ cải, tay phải cầm một cân cải trắng, vẻ mặt thẫn thờ chưa hiểu gì.
Lưu phu nhân xoát một cái đổi củ cải trắng trong tay nó thành [Ngữ Văn Tiểu Học], [Số Học Tiểu Học], lại đạp cho nó một cái vào trong phòng học.
Tiên sinh chỉ biết trầm mặc khi thấy vậy.
Lưu phu nhân: "Xin nhờ tiên sinh! Ngày lễ ngày tết, ta sẽ đem quà tới thăm tiên sinh. Con à, nhất định phải chăm chỉ đọc sách, tương lai mới có thể làm quan lớn."
Sau đó Lưu phu nhân lại nói: "Đắc tội rồi, xuẩn phụ cáo từ trước."
Nói xong mượt mà lui ra.
Nàng đang định tăng tốc rời đi, tiên sinh đột nhiên lên tiếng: "Phu nhân chậm đã!"
Tiên sinh khẽ thở dài: "Kế tiếp ta muốn nói chính là pháp chỉ của Thiên Tôn, bà nhất định phải nghe kỹ."
Lưu phu nhân quay lại đầy nghi hoặc.
Tiên sinh nói: "Bà biết vì sao, bọn trẻ đều không thích nói chuyện tâm sự với người lớn, giao lưu cái nhìn của mình không?"
Vẻ mặt Lưu phu nhân trở nên nghiêm túc: "Không biết, mời tiên sinh chỉ điểm."
Tiên sinh nói: "Khi trẻ nói, vịt nướng này ăn ngon, các phụ huynh lúc nào cũng nói "vậy con phải chăm chỉ học, trưởng thành mới mua được vịt nướng này. ', khi trẻ nói, bộ đồ kia rất đẹp, các phụ huynh lúc nào cũng nói 'vậy con phải chăm chỉ học, trưởng thành mới mua được đồ đẹp', khi trẻ nói làm đại quan thật uy phong, các phụ huynh sẽ nói 'vậy con phải chăm chỉ học, tương lai mới có thể làm đại quan'..."
Nói đến đây, tiên sinh ngừng lại, mỉm cười: "Đã hiểu chưa?"
Lưu phu nhân "A" liễu một tiếng, mồ hôi như mưa rơi xuống.
Tiên sinh: "Thiên Tôn nói, đọc sách rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến mức bà dùng thái độ như vậy đối đãi với nó, xin tôn trọng hơn thế giới nhiều màu sắc này."
"Ta sẽ dạy dỗ tốt con trai của bà, làm một tiên sinh tốt." Tiên sinh nói: "Cũng xin bà làm một mẫu thân tốt."
Lưu phu nhân cung kính hành lễ một cái, lúc này mới đi ra trường học.