Những người già phụ nữ và trẻ em học xong cách sử dụng máy mới, bắt đầu lần lượt lui ra.
Chủng Cao Lương kéo lấy tay của công trình sư, cười nói: "Đã tới đây rồi đừng về gấp quá, ăn một bữa cơm chỗ ta rồi lại đi, vật tư ở trong núi mặc dù không phong phú bằng thôn Cao Gia, nhưng có thể ăn được thịt thú rừng rất tươi ngon hắc hắc hắc... Ngày hôm nay mới bắt được một con rắn."
Công trình sư mừng rỡ: "Có thịt rắn ăn à? Vậy ta phải làm phiền rồi."
Nghe đến đó Lý Đạo Huyền cũng ứa cả nước bọt, vội vàng lên meituan tìm đặt mua, nhưng tìm không có! Không mua được thịt rắn, a a a!
Con mẹ nó, gần đây người tí hon ăn càng ngày càng ngon, đã bắt đầu áp chế Thiên Tôn y rồi, khiến người vô cùng không phục.
Lý Đạo Huyền cay cú ngồi xuống góc tường.
Đúng lúc này, trong số những người ùa ra cửa có một nữ tử trẻ tuổi, hình như bị dòng người đẩy một cái, không đứng vững nên bị ngã văng ra khỏi dòng người.
Ngục tốt đứng bên cạnh vội vàng đưa tay muốn đỡ lấy nàng, nhưng thấy nàng là một cô nương trẻ tuổi nên bàn tay đưa ra một nửa lại thụt về, không dám trực tiếp đỡ lấy.
Cô nương thoáng cái nhào vào giữa hai ngục tốt, ngã xuống đất, vừa lúc ngã tới dưới chân Chủng Cao Lương và công trình sư.
Chủng Cao Lương đang nghĩ có nên đỡ lấy nàng ta hay không, đột nhiên thấy nàng hai tay chống trên mặt đất, xoát một cái nhảy bật dậy, lấy ra từ trong tay áo một mảnh sứ vỡ rồi đâm mạnh vào cổ Chủng Cao Lương.
Lần này sự việc xảy ra quá bất ngờ, không ai kịp phản ứng.
Chủng Cao Lương hoàn toàn ngây dại!
Ngục tốt bên cạnh cũng không kịp phản ứng, không ai tới cứu viện kịp.
Công trình sư thì sức chiến đấu còn không bằng phế thải, hoàn toàn không có năng lực hỗ trợ.
Lý Đạo Huyền đang lướt mạng tìm thịt rắn, lực chú ý hoàn toàn không ở trong hộp.
Mắt thấy Chủng Cao Lương sẽ phải máu văng năm thước, đột nhiên có bóng người nhoáng lên, Lão Nam Phong chạy ra từ trong đống phạm nhân, từ phía sau đưa tay nắm lấy cánh tay của nữ tử và kéo mạnh về sau, mảnh sứ trong tay nữ tử không đâm tới được, bị treo giữa không trung.
Tiếp theo Lão Nam Phong gạt chân một cái, nữ tử liền ngã sấp xuống đất, hắn lại quỳ xuống một gối, dùng đầu gối của mình đè xuống lưng của nữ nhân, dựa vào thể trọng của hắn, áp chế nữ nhân không thể nhúc nhích được.
Lúc này, người bên cạnh mới kịp phản ứng, các ngục tốt rút ra Yêu đao, chỉ chớp mắt, trên cổ nữ nhân đã gác lên năm thanh đao.
Lão Nam Phong vỗ tay đứng dậy: "Hắc, đã sớm phát hiện nữ nhân này không bình thường rồi, lúc ăn cơm lén lút giấu mảnh sứ vỡ, ta còn tưởng nó dùng để đánh nhau ở trong ngục, không ngờ lại dùng để ám sát cai ngục, lần này lão tử lập công lớn, sợ là sẽ được giảm hình phạt mấy năm, ha ha ha ha."
Lúc này Chủng Cao Lương mới từ kinh ngạc tỉnh hồn lại, cảm giác cái cổ mình rất lạnh, đưa tay sờ vào, không bị thương, sợ quá la toáng lên: "Vừa rồi ta đã đi qua quỷ môn quan một vòng."
Lúc này Lý Đạo Huyền cũng nhìn qua, trong lòng cũng nghĩ mà sợ: ôi mẹ ơi, nữ nhân này thật là hung ác, vừa rồi thiếu chút nữa hại chết một người tí hon nhà mình quan trọng rồi, đây cũng không phải người tí hon nhà mình bình thường, là người tí hon lão tử biết tên, càng được mình thích hơn so với người tí hon bình thường, nếu chết thật, lão tử chắc sẽ đau khổ muốn chết.
Y vội vàng lấy ra găng tay Vô Cực, thò tay vào hộp, ngón tay thật lớn điểm một cái trên mặt đất trước mặt nữ nhân...
Một tờ giấy được thả xuống: "Tra, điều tra rõ ràng chuyện của nữ nhân này."
Mọi người đều trông thấy, ngay cả Thiên Tôn cũng đích thân hỏi tới việc này, có thể thấy được độ coi trọng.
Đao gác trên cổ nữ nhân, vừa nãy năm cây hiện tại thoắt cái biến thành mười cây.
Chủng Cao Lương cau mặt: "Vì sao muốn giết ta? Ta đâu có đối với các ngươi không tốt? Mỗi bữa đều cho các ngươi ăn no, cũng không để các ngươi chịu lạnh, có cần thiết phải lấy mạng của ta không?"
Nữ nhân kia trong một khắc ra tay thì tự biết hẳn phải chết, cũng không nghĩ tới có cơ hội sống sót, cho nên hiện tại vẫn tỏ ra kiên cường: "Ta muốn giết chính là người của thôn Cao Gia, ngươi là quan lớn nhất trong số những người thôn Cao Gia ta có thể tiếp xúc được, cho nên liền giết ngươi."
Chủng Cao Lương cùng Mọi người trong đầu đều hiện lên dấu chấm hỏi?
Lý Đạo Huyền cũng ngẩn ra.
Nữ nhân: "Thân ca ca của ta bị người của thôn Cao Gia các ngươi dùng hỏa súng bắn chết."
Giờ thì mọi người đã hiểu.
Thì ra là thế!
Trong số các phạm nhân có người thân bị thôn Cao Gia bắn chết cũng không ít, thanh niên trong nhà của những người già phụ nữ và trẻ em ở đây trên cơ bản đều là hãn phỉ trong quân Vương Tả Quải. Không chỉ có nữ nhân này như thế, trong số các phạm nhân phía sau nàng, tám chín phần mười đều là như vậy.
Động cơ giết người xem ra đã tìm được, cũng không cần thiết triển khai phân tích gì thêm.
Lý Đạo Huyền khẽ thở ra một hơi.
Các ngục tốt nhìn sang Chủng Cao Lương, muốn nghe hắn nói như thế nào.
Chủng Cao Lương cũng không phải đại nhân vật gì, chỉ là cai ngục từ một nông phu "vượt cấp" biến thành, không có kinh nghiệm gì để xử lý loại chuyện này, vẻ mặt lúng túng tìm xem có ai không có thể dạy mình nên làm cái gì.
Tìm nửa ngày cũng không có ai đưa ra ý kiến cho hắn, trái lại Lão Nam Phong trầm giọng nói: "Người như thế, thường là phải giết, giết một doạ trăm."
Chủng Cao Lương "ôi" một tiếng: "Phải giết sao?"
Lão Nam Phong gật đầu: "Nếu là biên quân, bắt được gia quyến của quân địch như vậy, sẽ chém ngay không cần phải nhăn mày." Nói xong, mặt tỏ vẻ cổ quái, từ đầu đến chân quan sát đối phương một chút, là một cô nương trẻ tuổi, vì vậy sửa lời nói: "Trước khi chém, nói không chừng còn có thể... hắc."
Tiếng hắc này trông rất doạ người.
Nữ nhân kia rõ ràng đã chuẩn bị phải chết, nhưng nghe một tiếng hắc này cũng hiểu được trước khi chết có thể gặp phải một số chuyện còn đáng sợ hơn cái chết, lần này thật sự đã bị sợ hãi.
Sắc mặt nàng trở nên tái nhợt!
Trong đầu bắt đầu suy nghĩ, trên cổ ta hiện tại có mười thanh đao, chỉ cần ta cố vuốt mạnh trên lưỡi đao một cái là có thể đi theo ca ca rồi, sẽ không bị chúng làm ô nhục.
Thế nhưng, chuyện như vậy nghĩ thì dễ, thật sự đi làm lại không dễ chút nào.
Người không bị chứng trầm cảm là rất khó tự mình giết mình, cho dù dưới tiền đề biết rõ hẳn phải chết, muốn chủ động đi tìm chết cũng phải có được dũng khí rất lớn.
Chủng Cao Lương nghe được Lão Nam Phong nói câu đó thì mặt ngớ ra.
Đổi lại người khác không chừng đã nghe kiến nghị của Lão Nam Phong rồi, nhưng Chủng Cao Lương thì không, lúc trước sau khi hắn lên làm cai ngục, ruộng trong nhà cũng không đem cho thuê, vì hắn không muốn mình trở thành địa chủ đáng ghét, cho nên đem ruộng nhà mình cho hàng xóm mượn miễn phí hết.
Hắn chính là một người như thế!
Không hạ được mệnh lệnh giết người.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: "Thiên Tôn, nữ nhân này, rốt cuộc ta nên làm cái gì?"
Lý Đạo Huyền khẽ thở dài một hơi, lộ ra một tờ giấy: "Trói nữ nhân này lại, áp giải đến thôn Cao Gia, giao cho Cao Nhất Diệp."