Nữ nhân bị trói gô lại, vì phòng ngừa nàng lần thứ hai nổi cơn đả thương người, lần này kiểm tra nàng ta từ đầu đến chân một lần, ngay cả "hung khí" là một hòn đá nhỏ cũng không để lại cho nàng.
Hai tay trói chặt, nửa người trên như một cái bánh chưng.
Sau đó các ngục tốt ném nàng lên trên xe vận chuyển máy dệt vải hơi nước, lại phái mấy người trông chừng nàng.
Sau đó một đường áp giải nàng về Cao Gia bảo.
Trở lại trong bảo, loại phạm nhân "hung tàn" như nàng cũng phải nghiêm túc đối đãi, huống chi phải dẫn nàng đi gặp thánh nữ đại nhân thì càng phải nghiêm ngặt làm tốt công tác bảo an, vì vậy công trình sư lại đi binh doanh một chuyến, mời hai vị "cao thủ" Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử đã làm hộ vệ cho thánh nữ thời gian dài tới áp giải nàng.
Thế là, Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử, một trái một phải áp giải nữ nhân bị trói như cái bánh trưng đi vào Cao Gia bảo.
Nữ nhân nhìn thoáng qua Trịnh Cẩu Tử, cảm giác người này miễn cưỡng coi như một người đứng đắn, nhưng Bát Địa Thỏ bên cạnh lại thấy thế nào cũng không giống người tốt, cả người đều lộ rõ bản tính cà lơ phất phơ.
Trong lòng cũng hơi hoảng: Vì sao họ lại giao ta cho một kẻ như vậy? Người này muốn mang ta đi đâu? Không xong, vừa rồi ta nên quả quyết vuốt đao vào cổ chết quách cho xong, hiện tại rơi vào trong tay kẻ như vậy, chuyện ta không muốn trải qua nhất nói không chừng sẽ phải trải qua một lần rồi.
Đang nghĩ tới đây, Bát Địa Thỏ lại lên tiếng: "Nữ nhân này thế mà dám ám sát Chủng cai ngục, thực sự là tội ác tày trời, may mà lúc đó lão tử không ở hiện trường, nếu có, hừ, nhất định phải cho ngươi nếm thử đại bảo kiếm của bản thỏ gia."
Đây là ô ngôn uế ngữ thế nào chứ, trong lòng nữ nhân càng kinh hãi: không xong rồi! Người này quả nhiên là sắc quỷ không biết xấu hổ, vừa mở miệng chính là lời nói không biết xấu hổ như thế. Ta rơi vào trong tay hắn, chỉ sợ là muốn sống không được, muốn chết không xong."
Bát Địa Thỏ: "Nhìn cái gì vậy? Ngươi còn dám trừng ta? Lão tử hận nhất người như ngươi, tin hay không lão tử hiện tại xử lý ngươi luôn?"
Nữ nhân giật mình kinh hãi.
Lý Đạo Huyền cười thầm: Bát Địa Thỏ này đã tới thôn Cao Gia bao nhiêu năm rồi, vẫn miệng hay nói lóng. Giết thì giết đi, không nên nói thành xử lý, lời này nghe vào tai nữ nhân đáng sợ thế nào chứ.
Y đột nhiên nhớ tới khi Bát Địa Thỏ mới tới, rõ ràng là muốn "gia nhập dân đoàn", lại cứ nói thành "nhập bọn", khiến Trình Húc rất tức giận.
Khi nói chuyện bình thường, vui vẻ dùng từ lóng còn được, nhưng nói với nữ nhân lại có thể có ý nghĩa khác.
Nữ tử kia cắn răng: "Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Bát Địa Thỏ: "Bản thỏ gia chưa bao giờ sợ quỷ."
Hắn đi ngay ngồi thẳng, bình sinh không làm chuyện đuối lý, làm gì sợ quỷ gõ cửa?
Nhưng hắn lại không biết nói chuyện cho đàng hoàng, một câu trang bức ra khỏi miệng lập tức liền biến vị: "Bản thỏ gia dương khí rất mạnh, nữ quỷ tới chỉ có thể quỳ gối trước bảo kiếm của bản thỏ gia."
Lý Đạo Huyền cùng Trịnh Cẩu Tử đều câm nín.
Nữ tử trẻ tuổi thì vô cùng sợ hãi.
Vậy còn tiếp tục nói chuyện thế nào nữa?
Nữ tử trẻ tuổi cắn môi dưới, không nói gì.
Không có nữ nhân nào thích nói chuyện với lưu manh.
Đoàn người trầm mặc đi vào vọng lâu... .
Khi đi qua từ đường, ánh mắt của nữ nhân hơi dừng lại chốc lát trên tượng thánh Đạo Huyền Thiên Tôn, sau đó quay đầu đi, dù sao thì đều phải chết, nàng sẽ không cúi đầu với thần tiên của thôn Cao Gia.
Rất nhanh, ba người đã lên vọng lâu.
Lên sân thượng, Cao Nhất Diệp đang chờ ở chỗ này, Thu Cúc và Đông Tuyết thì ngồi ngay ngắn phía sau nàng, Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử đặt nữ nhân ngồi xuống đất đối diện với Cao Nhất Diệp, sau đó hai người họ cũng bảo vệ hai bên Cao Nhất Diệp, phòng ngừa nữ nhân đột nhiên nhảy lên làm tổn thương thánh nữ.
Bày xong tư thế này, nữ thân lại thầm nghĩ: Xem ra vừa rồi là ta suy nghĩ nhiều, vậy mà là một nữ nhân, chắc sẽ không để cho kẻ tự xưng là thỏ gia kia ô nhục ta.
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Họ gì tên gì, ca cô là ai? Ở trong quân Vương Tả Quải đã bao nhiêu năm? Đảm nhiệm chức vị gì? Nhất nhất nói rõ ràng đi."
Nữ nhân nghe được Cao Nhất Diệp dò hỏi, liền đánh liều: "Tên họ không thể nói, ta còn có cửu tộc, ngươi có thể gọi ta Nhất Trượng Thanh. Ca ta tên hiệu Tiểu Nhạc Phi, dưới trướng Vương Tả Quải chỉ là một tiểu nhân vật không bắt mắt."
Bát Địa Thỏ ngạc nhiên: "Gì? Nhất Trượng Thanh? Tên điềm xấu như thế, đây không phải tên của Hỗ Tam Nương trong Thuỷ Hử truyện sao? Chết cha chết mẹ lại chết ca, cuối cùng còn gả cho một tên lùn."
Nữ nhân tức giận: "Mù chữ! Nhất Trượng Thanh vốn là thê tử của Mã Cao đại tướng Bắc Tống, sau khi Mã Cao chết gả cho đại tướng Trương Dụng thủ hạ của Nhạc Phi, chỉ là bị tác giả của [Thuỷ Hử truyện] mượn dùng tên hiệu này viết thành Hỗ Tam Nương mà thôi."
Bát Địa Thỏ: "Ồ, còn có loại chuyện này à?"
Lý Đạo Huyền: "Ơ, còn có loại chuyện này à?"
Được thôi, ngay cả Thiên Tôn cũng mù chữ, nên không thể trách Bát Địa Thỏ.
"Xem ra cô còn học qua chút tri thức, không phải là não ngắn." Lý Đạo Huyền: "Ca cô Tiểu Nhạc Phi chết trong chiến đấu giữa bọn ta và Vương Tả Quải?"
Nhất Trượng Thanh cắn răng: "Đúng vậy! Cho nên ta muốn lấy mạng đổi mạng một đại nhân vật của thôn Cao Gia, coi như báo thù cho ca ta."
Lý Đạo Huyền: "Cô báo thù như vậy có chút thiệt thòi nha, hai người đổi một người."
Nhất Trượng Thanh đã phát hiện, nói chuyện với nàng cũng không phải Cao Nhất Diệp mà là Đạo Huyền Thiên Tôn, Thiên Tôn kia ở trên trời nói, nữ tử trước mắt nghiêm túc lắng nghe, sau đó thuật lại cho nàng nghe.
Nghĩ đến mình đang nói chuyện với một thần tiên, không ngờ nàng lại cảm thấy có chút kích động. Loại tâm tình tuyệt đối không nên xuất hiện này vậy mà đã xuất hiện, khiến cho nàng hơi thất vọng: "Thiệt thòi cũng phải đổi, bằng không thì sao báo được mối thù của ca ta."
Lý Đạo Huyền: "Hiện tại là thôn Cao Gia cùng nhà cô 0 đổi 1, nếu như cộng thêm cô chính là 1 đổi 2, kết quả cũng chỉ nhà cô thiệt thòi, nếu như cô không đổi, nhà cô cũng chỉ thiệt một người, hơn nữa cô còn có thể sống, nghĩ như vậy, hình như không đổi lại càng lợi hơn."
Nhất Trượng Thanh: "Mặc dù ngươi là thần tiên, ta cũng không muốn vào lúc này nói giỡn với ngươi, muốn giết cứ giết, muốn xử sao xử, dù sao từ lâu ta đã không muốn sống."
"Không, cô muốn sống." Lý Đạo Huyền: "Nếu cô thật sự không muốn sống, khi mười thanh đao gác trên cổ, cô đã quả quyết lao vào lưỡi đao chết rồi, còn hà tất bị bọn ta trói thành bánh chưng áp giải tới áp giải lui? Nhìn cô hiện tại, nếu như người của thôn Cao Gia muốn làm chuyện gì càng quá đáng hơn, ngay cả tự sát cô cũng không làm được."
Nhất Trượng Thanh: "Ta còn có thể cắn lưỡi tự sát."
Lý Đạo Huyền: "Cắn lưỡi sẽ không chết, sẽ chỉ rất đau, đau đến bất tỉnh đi, sau đó lưỡi mất máu nhiều quá chặn khí quản mới có thể dẫn đến cái chết, nói cách khác, khi cô cắn lưỡi nếu bên cạnh có người giúp cô làm sạch máu, phòng ngừa khí quản bị tắc, cô sẽ không phải chết."
Nhất Trượng Thanh câm nín.
Lý Đạo Huyền: "Đến lúc đó lưỡi rất đau, chết lại không được, ngay cả mắng chửi người cũng không thể mắng, bị kẻ địch dằn vặt tới dằn vặt lui, chẳng phải là càng thêm khó chịu? Cô xem, người bên cạnh cô gọi là Bát Địa Thỏ, hắn cực kỳ hung tàn, trẻ con nghe được tên hắn là không dám khóc đêm, cô thật sự không sợ rơi vào trong tay hắn sao?"