Những lời của Lý Đạo Huyền quả thật đã khiến Nhất Trượng Thanh hoảng sợ, không khỏi quay đầu nhìn Bát Địa Thỏ.
Bát Địa Thỏ nhếch miệng: "Đúng vậy, bản thỏ gia rất dữ. Giết cỡ 180 người, ta không thèm nhăn mày một cái. Nhất là chuyên giết phụ nữ trẻ em, một đao một người một đao một người..."
Cao Nhất Diệp ngạc nhiên: "Kế tiếp chính là lời bản thân ta muốn nói, không phải là lời của Thiên Tôn. Bát Địa Thỏ, ngươi giết phụ nữ trẻ em lúc nào? Hơn nữa binh khí sở trường của ngươi không phải là kiếm sao? Lúc nào biến thành đao rồi?"
Bát Địa Thỏ: "Này này, thánh nữ đại nhân, thời điểm mấu chốt đừng có mà thổ tào ta nha."
Mọi người cạn lời.
Nhất Trượng Thanh: "Ơ?"
Mới vừa rồi nàng còn sợ Bát Địa Thỏ muốn chết, đột nhiên nghe được hai người trước mặt đùa giỡn, trong nháy mắt ngẩn ra, đứng hình hồi lâu mới nói: "Các ngươi trói ta đưa tới đây, lại cố ý nói những lời này hù ta, rốt cuộc có ý gì?"
"Được thôi!" Lý Đạo Huyền nói: "Thật ra cũng không có ý gì khác, cô đại biểu cho các phạm nhân có nam nhân trong nhà bị chúng tôi giết chết, một đại biểu điển hình, người như cô ở trong doanh lao động cải tạo là rất nhiều. Ta nghĩ, trong đó có ít nhất một nửa số người có nam nhân trong nhà chết trong tay thôn Cao Gia, đây là một chuyện phải giải quyết. Cho nên, ta mới đưa cô tới nói chuyện, muốn xử một điển hình như cô trước."
Nhất Trượng Thanh cắn răng: "Không sai, người như ta còn có rất nhiều, sớm muộn gì họ cũng sẽ cầm lấy vũ khí và giết hết các ngươi, báo thù cho nam nhân trong nhà."
Lý Đạo Huyền: "Đừng tưởng rằng cô nói như vậy, thôn Cao Gia sẽ bởi vì giết ca cô mà xin lỗi cô, ca cô vì sao lại chết, chắc hẳn cô càng rõ ràng hơn chúng tôi, cô chỉ không muốn thừa nhận mà thôi."
Nhất Trượng Thanh câm nín.
Lý Đạo Huyền: "Tôi hỏi cô nhé, ca cô có giết người phóng hỏa không? Gian dâm cướp của không? Có cầm vũ khí trong tay chỉ vào lão bách tính bình thường tay trói gà không chặt không? Khi hắn làm việc này, cô với tư cách là một nữ tử, tâm tình ngay lúc đó thế nào? Cô có từng khuyên ca ca mình không nên động thủ không? Cô có cảm thấy đau lòng vì hành vi của ca ca mình không? Hay là, ca ca cô giết người cướp được đồ ăn đưa vào bụng mình, cô thậm chí bởi vậy cảm giác rất vui vẻ?"
Vừa nghe lời này, trong nháy mắt Nhất Trượng Thanh cứng đờ.
Không sai!
Mấy vấn đề này, quả thật tồn tại.
Nhất Trượng Thanh là một nữ tử, không thể ngăn cản nam nhân trong nhà đi làm một số chuyện, địa vị của nữ tử quá thấp, huynh trưởng như cha, ca ca muốn muốn giết người cướp của, làm muội muội căn bản không quản được, cũng không nói được.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn ca ca theo tặc quân của Vương Tả Quải làm ác khắp nơi.
Hơn nữa, ca ca cướp được thức ăn còn cho nàng no bụng, vừa nghĩ vậy, liền cảm giác rất cổ quái.
Lý Đạo Huyền: "Khi ca cô làm chuyện xấu khắp nơi, người nhà có người bị giết, nếu như hiện tại tìm tới cửa, muốn giết cô, cùng cô đồng quy vu tận, cô cảm thấy thế nào?"
Nhất Trượng Thanh không nói.
Lý Đạo Huyền: "Được thôi, thật ra cô biết vấn đề sở tại, thế nhưng cô tiêu chuẩn kép, ca cô có thể giết người, nhưng người khác giết ca cô không được, bởi vì ca cô cung cấp bát cơm cho cô, đúng không?"
Nhất Trượng Thanh toát mồ hôi hột, ánh mắt phức tạp.
Lý Đạo Huyền dùng công năng "chú ý" quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của nàng, nếu như nàng có vẻ mặt không để sự sống chết của người khác ở trong lòng một chút nào, liền hạ lệnh đem nàng xử tử.
Tuy nhiên, vẻ mặt Nhất Trượng Thanh rõ ràng có phần hối hận, hình như lời nói vừa rồi của Lý Đạo Huyền đã có tác dụng.
"Ta... ta biết... ta biết ca ta làm chuyện xấu, ta cũng từng khuyên hắn đừng làm, nhưng hắn không nghe ta, nhưng ta không phải bởi vì ca ca cướp thức ăn cho ta mà vui vẻ, ta rất khó chịu, luôn nằm ác mộng, ta biết huynh muội ta như vậy là không đúng, sớm muộn gì sẽ bị ông trời thu thập..."
Lý Đạo Huyền: "Ồ, thì ra cô biết à? Vậy tôi hỏi cô, tôi có tính là ông trời không?"
Nhất Trượng Thanh giật mình kinh hãi.
Giờ thì đứng hình rồi!
Lý Đạo Huyền: "Vấn đề dần dần rõ ràng rồi, đúng không? Người làm xằng làm bậy, chung quy là sẽ bị ông trời thu thập. Cách thức ông trời thu thập một người có rất nhiều, bao gồm bị lưu khấu khác giết chết, bị triều đình tiễu phỉ, bước đi ngã chết, ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết... lại hoặc là bị dân đoàn của thôn Cao Gia giết chết!"
"Hắn trốn không thoát một kiếp này, bởi vì hắn không phải là người tốt, chỉ có người tốt mới có hảo báo, kẻ xấu sao có thể được chết già?"
Nhất Trượng Thanh bắt đầu cảm thấy dao động rồi, nàng hiểu, thật ra nàng hiểu hết. Nàng chỉ là bị cừu hận che mắt, nhưng hiện tại bị Lý Đạo Huyền nói như vậy, nàng mới kịp nhận ra, ca ca khó thoát khỏi thiên đạo trừng phạt.
Mà thiên đạo... hiện tại đang nói chuyện với nàng!
Rất xấu hổ!
Lý Đạo Huyền lại nói: "Dân đoàn thôn Cao Gia là ta phái đi, ca cô chính là ta bảo người thu thập, cô muốn báo thù, chỉ giết người của thôn Cao Gia là không có tác dụng, cô phải nghịch thiên mà đi mới đúng. Nào lại đây, cô tới giết ta báo thù cho ca cô đi."
Y vừa nói, vừa thò tay vào trong hộp.
Bàn tay khổng lồ đeo găng tay Vô Cực đặt ở trước mặt Nhất Trượng Thanh, chỉ một đốt ngón tay thôi cũng đã to hơn cả người Nhất Trượng Thanh rồi.
"Bát Địa Thỏ! Cởi dây trói trên người cô ta ra đi, để cho cô ta tới giết ta thử xem."
Bát Địa Thỏ nghe vậy lập tức nghe lệnh tiến lên, cởi ra dây thừng trên người Nhất Trượng Thanh, còn tiện tay đưa cho nàng một cây đao.
Sau đó hắn nhanh chóng lui lại đến trước mặt Cao Nhất Diệp, chắn Cao Nhất Diệp ở phía sau, phòng ngừa nữ nhân này nổi cơn đả thương người.
Lý Đạo Huyền có lời khen cho động tác nhỏ này của hắn.
Nhất Trượng Thanh nhận lấy đao, nhìn bàn tay khổng lồ thông thiên trước mắt, toàn thân run rẩy.
Nàng không ngốc, không cần thử cũng biết, thanh đao này trong tay không có tác dụng chó gì, chém không nổi, hoàn toàn chém không nổi.
Thần tiên bảo nàng giết y, nói rõ chính là đang đùa giỡn với nàng.
Lý Đạo Huyền: "Không động thủ giết ta sao?"
Nhất Trượng Thanh chảy nước mắt: "Sao ta có thể giết được ông trời? Ta không có bản lĩnh này."
Bát Địa Thỏ ở bên cạnh cười hắc một tiếng: "Vốn không thể làm được mà, nghịch thiên hành sự, ai có thể làm được?"
Cao Nhất Diệp cũng khẽ than một tiếng: "Lời này là bản thân ta nói, không phải là Thiên Tôn nói. Nhất Trượng Thanh cô nương, sở dĩ ca cô chết, chính là bởi vì hắn nghịch thiên hành sự, rước lấy thiên đạo nghiêm phạt, mà cô cùng với những người già phụ nữ và trẻ em bị bắt tới, có thể thấy được cô cũng không trực tiếp tham dự chiến tranh của các lưu khấu, tội ác cô phạm phải chỉ là hưởng thụ chiến lợi phẩm mà ca cô đem về, hiện tại cô hà tất vì cái chết của một kẻ xấu mà tăng thêm tội nghiệt cho mình chứ?"
Nhất Trượng Thanh vô lực khóc: "Các ngươi nói đúng, ta hưởng thụ thức ăn mà ca ta làm ác mang về, ta đã không thể quay đầu."
Lý Đạo Huyền: "Cái này thì cô nói sai rồi, ở trong thế giới của ta. Chỉ cần phạm không phải là tử tội, sẽ không có kiểu không thể quay đầu. Ở chỗ ta cũng không có kiểu giết cả. Có người phạm tội, sẽ không tru cửu tộc, cũng sẽ không tru tam tộc."
Nhất Trượng Thanh câm nín.
Lý Đạo Huyền: "Những gì nên nói với cô đã nói hết, hiện tại tuyên bố, ý kiến xử lý cuối cùng việc cô ám sát cai ngục."
Dừng một chút, y đổi sang giọng điệu càng thêm uy nghiêm: "Nhất Trượng Thanh, ám sát cai ngục Chủng Cao Lương, bởi vì bị người ngăn cản không thể ám sát thành công. Phạm vào tội danh 'cố ý giết người chưa thành', theo luật phải phán xử từ ba đến mười năm tù. Bởi vì cô ám sát chính là người ta thiên vị, tình tiết nghiêm trọng, bản quan toà phán theo hình thức nặng nhất, cũng chính là... kéo dài hình phạt 10 năm cho cô, hiểu chưa?"
Nhất Trượng Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng còn tưởng rằng sau khi mình bị giáo huấn một phen sẽ bị xử tử, thậm chí trước khi xử tử khả năng còn bị lăng nhục, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng chỉ là kéo dài hình phạt lao động cải tạo 10 năm.
"Trở về đi." Lý Đạo Huyền: "Sau khi trở lại ngục giam thử nghĩ lại xem những lời ta nói với cô hôm nay, lại nghĩ xem sau này cô nên định hướng cho cuộc sống của mình thế nào. Cải tạo lao động cho tốt, nói không chừng còn có thể giảm tội sớm được thả ra, trở lại làm người. Ca cô đã chết, cô muốn học theo ca mình hay là sống để chuộc tội về những chuyện ác mà ca cô đã làm, nó đều trong một ý niệm của cô. Lần sau tái phạm, nhất định chém không tha."