Nhất Trượng Thanh lại bị áp giải đến ngục giam.
Một phen náo loạn của nàng xem như đã cảnh tỉnh cho Chủng Cao Lương, kế tiếp vấn đề an toàn của ngục giam phải càng thêm coi trọng. Quản lý đối với các phạm nhân phải càng thêm nghiêm ngặt và cẩn thận hơn, coi như đối với người già phụ nữ và trẻ em cũng không thể phớt lờ.
Vì vậy, ngục giam lại đặt ra tiêu chuẩn an toàn mới và chế độ quản lý càng thêm chuẩn mực hơn.
Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử phụ trách toàn bộ hành trình của việc này đã về tới binh doanh, Bát Địa Thỏ rất phấn khởi nói: "Cẩu tử! Ngày hôm nay chúng ta lại làm được một việc hiệp nghĩa."
Trịnh Cẩu Tử trợn trắng mắt: "Làm gì có? Rõ ràng không làm gì hết, ngươi đừng ra vẻ đã lập công lớn như vậy."
Bát Địa Thỏ: "Hừ hừ, ngươi còn chưa biết sao? Việc công đức chúng ta vừa mới làm không nhỏ đâu."
Trịnh Cẩu Tử lấy làm lạ: "Không phải là việc nhỏ của một nữ nhân thôi sao? Nói đến việc này, ta lại cảm thấy khó hiểu, sao Thiên Tôn phải tốn công nói chuyện với nữ nhân kia lâu như vậy? Như Lão Nam Phong nói, giết phắt không phải xong việc rồi sao?"
Bát Địa Thỏ: "Việc này ngươi không hiểu rồi? Nữ nhân kia đại biểu không chỉ một mình cô ta, mà là toàn bộ gia quyến của lưu khấu, hơn nữa không chỉ có bảy ngàn người đó, sau này chúng ta còn có thể đánh bại lưu khấu, thậm chí đánh bại quan binh, chúng ta còn có thể giết rất nhiều tặc binh, quan binh, binh Mông Cổ, binh Kiến Nô... Mà gia quyến của những binh sĩ này rất nhiều đều sẽ như nữ nhân kia, trở thành cừu nhân của chúng ta, những người này thậm chí có thể có trăm vạn, nghìn vạn, nhét đầy cả ngục giam khắp thiên hạ, lẽ nào giết sạch toàn bộ những người này sao? Khó mà làm được, cho nên, công tâm mới là thượng sách."
"Thái độ của Thiên Tôn đối với nữ nhân này chính là đã định ra phương án xử lý những cừu nhân này ra sao, chúng ta chỉ cần chiếu theo phương án này mà chấp hành là được rồi."
Những lời của Bát Địa Thỏ đã giúp Trịnh Cẩu Tử hiểu ra vấn đề.
Thì ra là thế!
Bát Địa Thỏ nói: "Sau khi nữ nhân kia trở lại ngục giam, sẽ suy nghĩ cẩn thận đạo lý mà cô ta nghe được từ trong miệng Thiên Tôn hôm nay, sau đó sẽ truyền đi khắp ngục giam, để cho tất cả phạm nhân đều phải nghĩ kỹ, họ có nên thù hận chúng ta hay không và nên dùng cách thức gì để đối mặt với cuộc sống sau này."
Hắn dương dương đắc ý đưa ra tổng kết: "Cho nên, vừa rồi thật ra Thiên Tôn cũng không chỉ đối mặt với một mình nữ nhân kia, mà là ngàn vạn phạm nhân sau này. Bây giờ ngươi còn cảm thấy đó là một việc nhỏ sao?"
Trịnh Cẩu Tử bừng tỉnh hiểu ra: "Thảo nào."
Bát Địa Thỏ: "Bản thỏ gia cơ trí, thiên hạ ít người có thể địch."
Hắn nói rất đắc ý, phía trước là góc tường, lực chú ý của hắn không ở trên bước đi, kết quả vừa quẹo qua, bịch một cái va vào một người, người này là Vương Nhị.
Vừa lúc đụng phải Vương Nhị, Bạch Miêu và các thôn dân thôn Vương Gia vừa mới học xong "môn tư tưởng" ra về, đi ra từ "phòng văn hoá", đang định đi tới luyện binh trường.
Vương Nhị che mặt, đã đổi tên thành Vương Lão Hổ, mới gia nhập dân đoàn thôn Cao Gia chưa được mấy tháng, vẫn luôn khép mình hành sự nên không quá nổi trội, bởi vì hắn biết những người dưới trướng mình đã lang bạt mấy năm ở bên ngoài, cần phải thu tâm trước.
Cho nên hiện tại hắn cũng không dám mang những người này ra ngoài dạo chơi, mà mỗi ngày dẫn theo họ học môn tư tưởng, học ba điều kỷ luật tám mục chú ý, trước khi chưa nhuần nhuyễn mấy thứ này là sẽ không ra ngoài doanh.
Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử vừa nói chuyện vừa rẽ qua góc tường, bịch một tiếng va vào người Vương Nhị đi đằng trước, Bát Địa Thỏ cảm giác mình như va phải một bức tường, người ngửa ra sau, ngã phịch mông xuống đất.
Vương Nhị vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Ai da, vị huynh đệ này, xin lỗi nhé, không chú ý chỗ rẽ có người, bị thương không?"
Bát Địa Thỏ thờ ơ như không: "Đương nhiên không có! Bản thỏ gia cũng không phải người giấy, sao có thể va một cái là bị thương."
Hắn vỗ mông đứng lên, lại thấy Trịnh Cẩu Tử bên cạnh đang che miệng cười trộm.
Bát Địa Thỏ: "Ngươi đang cười cái gì?"
Nếu những người khác hỏi như vậy, khẳng định Trịnh Cẩu Tử sẽ nói dối mình không cười cái gì hết, nhưng hắn và Bát Địa Thỏ đã là bạn bè, bạn bè nói chuyện đương nhiên sẽ không khách khí. Hắn cười ha ha nói: "Ta đang cười ngươi, luyện võ lâu như vậy vẫn là gà con, khẽ chạm cái đã ngã, ha ha ha, người giấy."
Bát Địa Thỏ tức giận.
Cái này không thể nhịn.
Bát Địa Thỏ quay sang Vương Nhị: "Ta nhớ kỹ ngươi, ngươi là người Bạch tiên sinh mang về từ huyện Hợp Dương, trong trận đánh tại Hiệp Xuyên ngươi dẫn 100 dân đoàn thôn binh, đội mũ vàng đánh trận."
Vương Nhị nhiều năm lưu lạc bên ngoài, trải qua nhiều sóng to gió lớn, khiến hắn tự nhiên sinh ra một khí chất trầm ổn, giọng nói có vẻ rất bình tĩnh và đáng tin: "Đúng vậy, ta là Vương Lão Hổ, Bạch tiên sinh giới thiệu nhập đoàn, bây giờ vẫn là một tân binh, có chỗ nào không hiểu, xin ngươi chỉ giáo nhiều hơn."
Bát Địa Thỏ: "Nhận ra bản thỏ gia không?"
Vương Nhị ôm quyền: "Đương nhiên nhận ra, ngươi là Bát Địa Thỏ, mọi người đều gọi ngươi một tiếng thỏ gia, tại trận đánh bến tàu Hiệp Xuyên, thỏ gia ném thuốc nổ bao của đại pháo đã phá hủy thuẫn trận của biên quân, làm cho huynh đệ rất bội phục."
Bát Địa Thỏ cười ha ha, người này rất thức thời, vừa mở miệng đã khen bổn đại gia giỏi, chuyện va chạm vừa nãy thôi không chấp nhặt với hắn nữa, thế nhưng, mặt mũi là vẫn phải tìm về.
Bát Địa Thỏ: "Va chạm vừa rồi, không phải là bản thỏ gia yếu ớt, là bản thỏ gia thất thần không chú ý. Hiện tại chúng ta đụng lại đi, để cho ngươi biết sự lợi hại của bản thỏ gia."
Hắn vừa nói vậy, Bạch Miêu phía sau Vương Nhị đã có phần không vui, người hướng tới trước muốn đứng ra.
Vương Nhị lại như có mắt từ sau lưng, trở tay ấn vào vai Bạch Miêu một cái, bảo hắn đừng lộn xộn.
Mấy năm nay hắn cũng không phải sống vô ích, đã tiếp xúc qua đủ loại người, nhất là trong quân lưu khấu,"giang hồ đại hiệp" đủ loại hình. Quái nhân như Bát Địa Thỏ hắn cũng thấy nhiều, chấp nhặt với Bát Địa Thỏ vậy coi như thua, bèn mỉm cười nói: "Đụng lại thì không cần đâu, con người của ta quá yếu, vừa rồi khi rẽ ta mải đi về phía trước, mà thỏ gia ngài lại đang quay sang nói chuyện với Trịnh Cẩu Tử huynh đệ, đụng như vậy khẳng định là ngươi có hại, nếu chúng ta đều đi về phía trước, khẳng định là ta sẽ bị ngã."
Bát Địa Thỏ: "Ha ha, huynh đệ ngươi thực sự là nói dễ nghe, ta thích ngươi, sau này có ai khi dễ ngươi, ngươi cứ báo ra tên của thỏ gia."
Nói xong, hắn còn thò tay lấy ra 50 đồng tiền, đây là "tiền thưởng đặc biệt" có được do vừa rồi áp giải Nhất Trượng Thanh, không nhiều lắm, cũng chỉ 50 văn tiền. Hắn đặt hết một nắm tiền vào trong tay Vương Nhị, sau đó hớn hở xoay người rời đi.
Trịnh Cẩu Tử vẻ mặt cổ quái đi theo sau.
Đi được một đoạn đường, Bát Địa Thỏ đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Cẩu Tử, quái lạ, vừa rồi người đó đọc ra tên của ta không thấy lạ, dù sao bản thỏ gia danh dương tứ hải, anh hùng khắp thiên hạ kính ngưỡng bản thỏ, đó cũng không lạ, nhưng vì sao hắn lại đọc ra tên của ngươi."
Trịnh Cẩu Tử: "Trước đây trong mấy thôn của ta, hắn chính là anh hùng hảo hán rất nổi tiếng, mọi người đều được hắn giúp đỡ, ngay cả đại ca trong thôn ta cũng phải gọi hắn một tiếng đại ca, ta còn từng theo hắn ra ngoài đánh lộn, hắn biết ta có gì mà lạ đâu?"