Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 396 - Chương 396: Không Đủ Kiềm

Chương 396: Không đủ kiềm Chương 396: Không đủ kiềm

Bát Địa Thỏ bắt đầu cảm giác được không đúng: "Ồ, không đúng nha, hắn không phải là người Bạch tiên sinh gọi tới từ huyện Hợp Dương sao? sao lại bảo vệ thôn Trịnh Gia các ngươi?"

Trịnh Cẩu Tử: "Hắn là người thôn Vương Gia."

Bát Địa Thỏ bắt đầu toát mồ hôi: "Thôn Vương Gia? Sẽ không phải là thôn Vương Gia kia chứ?"

Trịnh Cẩu Tử: "Chính là thôn Vương Gia kia!"

Bát Địa Thỏ: "Đại ca trong thôn ngươi cũng phải gọi hắn một tiếng đại ca? Ngươi là người thôn Trịnh Gia, đại ca trong thôn ngươi là Trịnh Ngạn Phu phải không? Hắn là đại ca của Trịnh Ngạn Phu, đến từ thôn Vương Gia... A a a a! Chẳng lẽ, hắn là Bạch Thủy Vương Nhị?"

Trịnh Cẩu Tử: "Hắc hắc, thỏ gia, mặc dù ngươi ngu, thế nhưng không ngốc."

Bát Địa Thỏ kêu lên thảm thiết, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy về hướng Vương Nhị.

Lúc trước Bát Địa Thỏ đánh quan sai, rời khỏi thôn, dùng tên giả Bát Địa Thỏ đi ra "hành hiệp trượng nghĩa" chính là vì đuổi theo bước chân của Vương Nhị.

Nhưng không ngờ, sẽ tại nơi này, gặp lại theo cách này.

Bát Địa Thỏ vẻ mặt xấu hổ, nhanh chóng chạy tới trước mặt Vương Nhị, quỳ xuống liền vái lạy: "Vương đại ca, tha thứ cho ta kẻ ngu xuẩn có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, vừa rồi đắc tội ngài, xin ngài đánh cho ta một trận đi."

Nghe hắn nói như thế, Vương Nhị biết là hắn đã nhìn ra thân phận thật của mình rồi, mỉm cười lắc đầu và đỡ hắn dậy: "Đừng như vậy! Thân phận của ta không thể rêu rao khắp nơi, bằng không thì sẽ mang đến phiền phức cho thôn Cao Gia."

Bát Địa Thỏ lại càng hoảng sợ, vội vàng nhìn trái nhìn phải rồi đứng lên không dám hành đại lễ nữa, lại quay đầu nhìn Vương Nhị, vẻ mặt rất ngưỡng mộ, rất muốn bưng trà đưa nước cho Vương Nhị, đáng tiếc hiện tại trên tay hắn không trà cũng không nước, muốn hiến một chút ân cần cũng không làm được.

"Ta... ta..." Bát Địa Thỏ: "Khi đó ta rời khỏi thôn, chính là muốn đi theo Vương đại ca đánh thiên hạ! Đến bây giờ, ý nghĩ này vẫn không đổi."

Vương Nhị lắc đầu, giọng nói buồn man mác: "Đánh thiên hạ gì chứ? Ý nghĩ đó của ta đều là sai. Thỏ gia, ngươi phải quý trọng hiện tại, ở đây, mới là thiên hạ chân chính."

Ở đây, mới là thiên hạ chân chính.

Những lời này khiến Bát Địa Thỏ tỉnh cả người.

Đúng vậy, mặc dù mấy năm nay chưa từng lăn lộn với Vương Nhị đại ca mà mình ngưỡng mộ, thế nhưng theo Thiên Tôn cũng rất tốt, ở chỗ này không có tham quan ỷ thế hiếp người, không có địa chủ ức hiếp lương dân, không có ác tặc giết người như cỏ rác...

Ở chỗ này hắn đã làm không ít chuyện, đã hiện thức hoá mộng tưởng chính nghĩa mộc mạc của mình!

Vương Nhị vỗ lên vai hắn: "Thật hy vọng ta có thể là ngươi."

Nói xong, hắn đi ngang qua người Bát Địa Thỏ, biến mất ở đằng xa.

Bát Địa Thỏ quay đầu đi, nhìn bóng lưng Vương Nhị, thật lâu không thể dời đi ánh mắt.

Đột nhiên, Bạch Miêu từ phía sau đi tới, cố ý va vào Bát Địa Thỏ.

"Bịch!"

Bát Địa Thỏ lại ngã đập mông xuống đất.

Bạch Miêu cười ha ha một tiếng, rồi theo Vương Nhị rời đi.

Bát Địa Thỏ ngồi trên mặt đất hồi lâu, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, hết rồi, thế là hết rồi.

Mộng tưởng theo Vương Nhị, đã tiêu tan thành mây khói.

Suy đoán của Bát Địa Thỏ là đúng!

Sau khi Nhất Trượng Thanh trở lại ngục giam, tất cả phạm nhân liền đổ xô tới: "Cô nương, sau khi cô bị họ bắt đi, họ có dụng hình với cô không?"

"Họ có khi dễ cô hay không?"

Những phạm nhân này ít hoặc nhiều đều có nam nhân chết trong tay dân đoàn thôn Cao Gia, cho nên đối với chuyện Nhất Trượng Thanh làm trong lòng họ đều âm thầm tán thưởng, thấy nàng bị bắt đi cho nên rất lo lắng cho sự an nguy của nàng.

Nàng là một cô nương trẻ tuổi, nữ tử như vậy khi phạm tội, thường sẽ gặp cảnh bi thảm hơn nhiều so với nam nhân.

Nhất Trượng Thanh trông thấy ánh mắt thân thiết của họ, không khỏi khẽ thở dài một hơi: "Đa tạ các vị, ta không sao, thôn Cao Gia không làm gì ta hết, chỉ là tăng thêm hình phạt 10 năm cho ta."

Nhất Trượng Thanh hai tay ôm đầu: "Ta đã nói chuyện với thần tiên... lời nói của thần tiên hình như rất có đạo lý, hiện tại trong đầu ta rất loạn..."

Các phạm nhân hai mặt nhìn nhau, vài giây sau mới nói: "Cô nương, cô nói lại lời nói của thần tiên cho chúng tôi nghe đi."

Hạt giống Lý Đạo Huyền trồng vào doanh lao động cải tạo bắt đầu lặng yên sinh trưởng...

Sáng sớm, Lý Đạo Huyền đang ăn Long sao thủ, lại thấy một người đang cố đập mạnh vào cửa Cao Gia bảo, là một nữ nhân, Xuân Hồng.

Xuân Hồng là người đầu tiên trong bốn nữ thư ký được phái ra ngoài làm việc, quản lý tiệm vải thôn Cao Gia, một sản nghiệp hoàn toàn do các nữ nhân khống chế.

Đừng xem nó chỉ là một cửa hàng nhỏ trong Khu thương mại Cao Gia, nhưng cửa hàng này lại tác động đến hầu như toàn bộ nữ tính của thôn Cao Gia, những nữ tính này lại có thể ảnh hưởng nam tính trong nhà, cho nên thực lực của tiệm vải thôn Cao Gia sâu không lường được.

Xuân Hồng từ một cô gái đáng thương lưu lạc phong trần thoắt cái biến mình trở thành lãnh đạo một bộ môn thực quyền, nhân sinh có thể nói đã triệt để thay đổi.

Hiện tại nàng rửa sạch phấn son, cũng không mặc y phục có tính dụ hoặc nữa, mà chỉ mặc bố y không có gì đặc biệt, trong nét thanh tú có chứa sự chín chắn, trông lại có vẻ càng đoan trang hơn.

Nàng như vậy đương nhiên cũng dẫn tới một số người theo đuổi, nhưng nàng tự biết không xứng, cho nên không có tiếp xúc nhiều với họ, chỉ sống đơn sơ khép mình.

Bởi vậy Lý Đạo Huyền đã lâu chưa từng quan tâm đến nàng, hiện tại thấy nàng vội vã đập cửa bảo như vậy cũng thấy rất bất ngờ.

Lính gác trên tường bảo vội vàng mở cửa cho nàng đi vào.

Xuân Hồng liền một đường chạy chậm vào phòng nghị sự.

Lúc này, Tam Thập Nhị đang họp với một số sư gia, ngay từ đầu một mình hắn đã quản toàn bộ mọi chuyện của thôn Cao Gia, sau đó càng ngày càng nhiều việc nên mới có Đàm Lập Văn, nhưng sau nữa một mình Đàm Lập Văn lại không đủ, thế là Đàm Lập Văn lại mời thêm một đống sư gia.

Bộ môn hành chính của thôn Cao Gia đã không phải một hai người mà là một nhóm người, hiện tại nhóm người này cũng có phân công, quản lý một khu vực của mình, người quản thương nghiệp, người quản nông nghiệp, người quản làm đường...

Hiện tại Tam Thập Nhị bận rộn hơn Lương Thế Hiền nhiều.

Bởi vì Lương Thế Hiền chỉ quản huyện Trừng Thành "truyền thống", ngoại trừ nông nghiệp cũng không còn gì khác. Nhưng Tam Thập Nhị quản lại là thôn Cao Gia "tân hưng", đủ loại các thứ mới lạ, Thiên Tôn còn thường cho hắn thêm vài cái mới mẻ, khiến hắn vài ngày cũng không mò mẫm ra được.

Vậy nên, cái thứ mới mẻ lại tới nữa rồi!

Xuân Hồng chạy đến trước mặt Tam Thập Nhị, vội vàng nói: "Tam quản sự, việc lớn không tốt."

Tam Thập Nhị: "Sao nữa? Tiệm vải của cô có lưu manh vô lại tới quấy rối sao?"

Xuân Hồng: "Không phải loại việc nhỏ này đâu."

Tam Thập Nhị: "Một tiệm vải thì còn có chuyện gì khác?"

Xuân Hồng: "Không đủ kiềm!"

Tam Thập Nhị ngớ ra: "Kiềm?"

Xuân Hồng: "Đúng vậy, kiềm!"

Tam Thập Nhị lấy làm lạ: "Tiệm vải đó của ngươi thì dùng kiềm làm cái gì?"

Đàm Lập Văn và mấy sư gia khác cũng ngạc nhiên: "Đúng rồi! Các ngươi dùng kiềm làm gì?"

Xuân Hồng dở khóc dở cười: "Một đám đại lão gia, không ai hiểu kéo sợi, trong quá trình kéo sợi cần dùng rất nhiều kiềm. Trước đây mọi người dệt vải thủ công, dệt chậm nên kiềm đủ dùng, thế nhưng hiện tại máy hơi nước vừa ra đời, tốc độ nhanh đến nỗi không giảng đạo lý, kiềm trong thôn chúng ta đã bị đứt hàng rồi."

Bình Luận (0)
Comment