Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 404 - Chương 404: Cao Tam Oa Trưởng Thành

Chương 404: Cao Tam Oa trưởng thành Chương 404: Cao Tam Oa trưởng thành

Cao Tam Oa bị Tam Thập Nhị làm cho sợ hãi, sợ đến mức cả người nhảy dựng lên.

Cái đầu va cộp một cái vào cằm Tam Thập Nhị.

Tam Thập Nhị ôm cằm ngồi chồm hổm xuống, Cao Tam Oa cũng ôm đầu ngồi chồm hổm, hai người đều rên rỉ, đau đến nửa ngày nói không ra lời.

Hồi lâu mới hết đau.

Cao Tam Oa xoa xoa đầu: "Oa, Tam quản sự, ông xem ta là người như thế nào? Sao ta có thể vẽ bậy lên tượng thánh Thiên Tôn được? Ta có hồ đồ cũng biết loại chuyện này không thể làm, thậm chí chưa từng nghĩ tới, ngược lại chắc ông có ý nghĩ như vậy đúng không?"

Tam Thập Nhị lúng túng: "Ta không có!"

Cao Tam Oa: "Ông khẳng định có nghĩ đến!"

Tam Thập Nhị gằn lên: "Cũng không có!"

Mắt thấy không gạt được, Tam Thập Nhị vội vàng nói sang chuyện khác: "Tiểu tử ngươi tới nơi này rốt cuộc muốn làm gì?"

Cao Tam Oa thấy cũng không gạt được, đành phải ngả bài: "Ta... vẽ một quyển truyện tranh... muốn tìm Nhất Diệp tỷ tỷ, để tỷ ấy hỗ trợ một chút tiền in ấn."

"Ồ?" Tam Thập Nhị lấy làm lạ.

"Ồ?" Lý Đạo Huyền cũng lấy làm lạ.

Cao Tam Oa nói: "Lần trước Nhất Diệp tỷ tỷ xuất bản [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] không phải là tự mình dùng tiền sao? Ta cũng muốn xuất bản một quyển sách do tự mình vẽ, thế nhưng phụ mẫu ta không trả tiền, đành phải đến tìm Nhất Diệp tỷ tỷ."

Tam Thập Nhị tức giận nói: "Tiểu tử ngươi lúc nào thích chơi trò này rồi?"

Cao Tam Oa: "Vẫn luôn thích mà! Dù sao thì ta học hành không tốt, nhất là lên đến lớp cao, bắt đầu học Số Lý Hoá cao trung, ta hoàn toàn không hiểu gì hết, cho nên tranh thủ lúc đi học vẽ một quyển truyện tranh."

Lý Đạo Huyền cười: tên này, rất có phong phạm của ta năm đó. Mặc dù ta sơ trung vẫn còn được, thế nhưng đến cao trung là hoàn toàn không hiểu Số Lý Hóa rồi, thật vất vả dựa vào copy bài thi mới tốt nghiệp được cao trung, sau đó đi con đường thiết kế mỹ thuật, cuối cùng trở thành nhà thiết kế tự do.

Tam Thập Nhị nghe xong, thoáng suy nghĩ nửa giây liền thở dài: "Cũng không phải mọi đứa trẻ đều thích hợp học tập, những đứa như ngươi vẫn có... ài..."

Hắn đưa tay ra: "Ngươi vẽ cái gì? Đưa ta nhìn xem."

Cao Tam Oa cảnh giác bảo vệ bản thảo của mình: "Ông sẽ không cho một mồi lửa đốt của ta đi chứ? Ta chỉ có một bản này."

Tam Thập Nhị không biết nên khóc hay cười: "Ta cũng không phải mẹ ngươi, sẽ không hạn chế sở thích của ngươi."

Cao Tam Oa suy nghĩ, điều này cũng đúng, liền dè dặt đưa bản thảo ra.

Tam Thập Nhị mở ra xem, Lý Đạo Huyền cũng vội vàng dùng "chú ý" kéo sát hình ảnh lại nhìn kỹ.

Thì ra Cao Tam Oa vẽ là một câu chuyện đánh đánh giết giết, đại ý là nói về một đứa trẻ xuất gia làm đạo sĩ, bái sư học nghệ, nhưng bởi vì tư chất bình thường, bị sư phụ khinh bỉ, tạo hình sư phụ này trông hơi giống Mã Thiên Chính.

Cũng phải, đời này Cao Tam Oa gặp qua đạo sĩ phỏng chừng cũng chỉ một mình Mã Thiên Chính, cho nên tạo hình chỉ có thể tham khảo Mã Thiên Chính.

Mã Thiên Chính, a không đúng, là sư phụ của hắn không chịu dạy dỗ đứa bé này Toàn Chân kiếm pháp đàng hoàng, đứa bé bị sư huynh muội đồng môn khi dễ, tạo hình của các sư huynh đệ đồng môn này trông hơi giống Bạch công tử và Tam tiểu thư...

Hai người này rõ ràng là bạn tốt của Cao Tam Oa, bình thường cùng nhau phá phách, hiện tại lại bị hoạch định trong sách làm nhân vật phản diện rồi.

Bạch công tử và Tam tiểu thư, a không đúng, là Bạch sư huynh và Tam sư muội dẫn theo sư huynh đệ khác cùng nhau khi dễ diễn viên, diễn viên giận dữ, ném ra một câu danh ngôn: "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, ta sớm muộn gì có một ngày sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của ta."

Hắn vậy mà thêm vào truyện tranh một số đối bạch !

Lý Đạo Huyền hít một hơi lạnh: "Bà nội cha, tiểu tử này xuyên không sao? Vậy mà biết câu này?"

Lúc này Tam Thập Nhị nở nụ cười: "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, những lời này là hình dung đoạn Hoàng Hà giữa Thiểm Tây và Sơn Tây, bởi vì thường xuyên thay đổi dòng chảy, cho nên một thôn trang có đôi khi nằm phía đông con sông, có đôi khi lại nằm phía tây con sông... Những lời này là người huyện Hợp Dương truyền tới đúng không? Tiểu tử ngươi vậy mà dùng cả câu ngạn ngữ này vào trong sách, cũng không tệ lắm, trong bụng cũng không phải hoàn toàn không có chữ."

Lý Đạo Huyền: "Ồ? Thì ra những lời này xuất xứ từ đây? A a a! Ta lại mù chữ rồi."

Diễn viên trong sách bắt đầu tức giận phấn đấu, liều mạng luyện kiếm, cuối cùng kiếm pháp đại thành, không chỉ đánh bại Bạch sư huynh và Tam sư muội, thậm chí ngay cả sư phụ Mã đạo trưởng cũng không phải đối thủ của hắn, cuối cùng hắn nghệ thành xuống núi, trường kiếm thiên hạ, trở thành một đời đại hiệp.

Lý Đạo Huyền: "Không ngờ là phế vật lưu! Quá lợi hại! Tiểu tử ngươi vậy mà tại tại Minh triều đã phát minh ra phế vật lưu, muốn bay a."

Tam Thập Nhị xem xong bản thảo, thật lâu không nói gì, qua hồi lâu hắn đột nhiên lên tiếng: "Quyển sách này không cần tìm thánh nữ đại nhân cho ngươi tiền xuất bản, ta bảo nhà sách xuất bản cho ngươi."

"Cái gì?" Cao Tam Oa mừng rỡ: "Có thật không? Tam quản sự, ngài cũng đừng lừa gạt trẻ con."

Tam Thập Nhị lườm nó: "Ngươi đã đủ 16 tuổi, đã không còn trẻ con nữa, ta xem ngươi thành người lớn cho nên muốn nói chuyện vấn đề xuất bản quyển sách này với ngươi. Quyển sách này do nhà sách bỏ vốn in ấn, lợi nhuận đạt được sẽ chia năm năm với ngươi, ngươi có chịu không?"

Cao Tam Oa mừng rỡ: "Chỉ cần có thể xuất bản, ta không cần chia cũng được, ta rất muốn thấy sách của mình được in ra."

Tam Thập Nhị hừ một tiếng: "Hiện tại ngươi nghĩ như vậy, nhưng khi nó bán chạy, kiếm được nhiều tiền, ngươi sẽ cảm thấy, nhà sách không chia tiền cho ngươi là hãm hại ngươi, ngươi sẽ ghi hận nhà sách. Cho nên, trước tiên phải nói rõ quy tắc phân chia, đó mới là phương thức xử lý sự việc của người trưởng thành."

Dù sao Cao Tam Oa còn nhỏ, đạo lý như vậy vẫn không hiểu nhiều, thế nhưng hiểu là Tam Thập Nhị chịu giúp nó xuất bản, liền hoan hô một tiếng nhảy dựng lên: "Ui da, cứ theo ông hết đi, nhanh giúp ta xuất bản, nhanh lên, ta muốn cầm sách do mình viết ra đi khoe khoang với phụ mẫu rồi."

Tam Thập Nhị cười lắc đầu, cầm bản thảo đi vào nhà sách, an bài thợ chạm khắc và thợ in ấn tới xử lý quyển sách này.

Lý Đạo Huyền nhìn toàn bộ chuyện này, trong lòng trái lại khẽ động: Hướng phát triển này rất tốt!

Trước mắt nhà sách thôn Cao Gia in ấn đều là các loại sách giáo khoa Ngữ văn, Số Học, Vật Lý, Hóa Học do mình cung cấp, cùng với các tác phẩm truyện tranh [Dương Gia Tướng], [Tam Quốc Diễn Nghĩa], [Thuỷ Hử truyện], một tác phẩm nguyên sang duy nhất chính là [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] của Cao Nhất Diệp, nhưng tác phẩm này tính tuyên truyền quá nặng, thật ra cũng không xem như một câu chuyện hay.

Hiện tại với bộ tác phẩm nguyên sang của Cao Tam Oa được đưa ra, nói không chừng có thể tạo nên một phong trào mới, tiện đà tạo nên sự phát triển của "truyện tranh" hoặc là "tranh châm biếm" cũng không chừng, đây là một phương hướng nghệ thuật rất đáng để phát triển.

Hắc, phải xem tác phẩm của Cao Tam Oa có thể kéo theo bầu không khí hay không.

Được rồi, việc vặt đã xem xong, nên tìm trọng điểm rồi, Cao Nhất Diệp đâu?

Con bé Cao Nhất Diệp này chạy đi đâu rồi?

Bình Luận (0)
Comment